Quên đi, anh tự đi vậy. 
Anh thở dài, sau đó bước chậm ra khỏi Mộ gia. Mà Hạ Băng Khuynh đang bị Đóa Đóa dính lấy không chút phát hiện. 
“Đóa Đóa, con thả cổ dì ra. Dỉ sắp không thở được.” Hạ Băng Khuynh cảm nhận lực nắm của Mộ Đóa Đóa, rất chặt! 
Nhưng Mộ Đóa Đóa nhỏ không hiểu chuyện, còn bị người nào đó ‘chỉ thị’. Nói chung 2 tay chứ ôm cổ Hạ Băng Khuynh không chút muốn buông ra. 
“Băng Khuynh, Đóa Đóa chắc thể hiện sự không nỡ với em? Dù sao không dễ gặp được em, kết quả em lập tức rời đi. Hay em ở lại Mộ gia thêm mấy ngày. Đợi Đóa Đóa thói rồi rời đi. Được không?” 
Hạ Vân Khuynh nắm bắt cơ hội bắt đầu tẩy não Hạ Băng Khuynh. 
Nhưng Hạ Băng Khuynh kiên định lắc đầu, từ tuyệt rõ chị mình. 
“Chị, thầy Quý nói rồi, thành phố kế cần chúng em! Nếu em không đi làm, người đã mất sẽ không nhận được sự tôn trọng và giải thích nên nhận.” 
Hạ Băng Khuynh nói đến nghề mình rất cao cả. 
Hạ Vân Khuynh nghe xong bĩu môi. 
“Tuy chị không biết thành phố kế có cần em không. Nhưng chị biết, thầy Quý không cần em nữa.” 
Hạ Vân Khuynh vừa nói xong, Hạ Băng Khuynh mới muộn màng nhìn về hướng chỗ lúc nãy thầy Quý đứng. 
Chỗ đó, trống trơn. 
“Người đâu?” Cô gấp gáp chạy qua, mang theo Mộ Đóa Đóa. 
Hạ Vân Khuynh nâng cằm, nhìn ngoài cửa: “Đó, sắp biến mất rồi.” 
Hạ Băng Khuynh nhìn qua, quả nhiên phát hiện bóng Quý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2162809/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.