Khi Lưu Cảnh Nguyên thu được tin Đỗ Vĩ Minh gặp phiền toái, chính mình cũng đang bận túi bụi, không có biện pháp rút thân tới thăm Vĩ Minh. Hắn cuối cùng phái Trần Phúc từ công bộ để ý chuyện này. Trần Phúc làm việc rất chắc chắn, nói không nhiều, chỉ không biết cách quan hệ với quan lại.
Thật vất vả xử lý xong chuyện phiền toái, báo cáo lên hoàng huynh. Liền ngựa không ngừng vó chạy đến thôn Tu Hành, khi chạy đến thôn đã là đêm khuya. Trong thôn cực kì náo nhiệt, hình như đang ăn mừng gì đó. Không náo nhiệt kém gì cảnh tượng ngày phúc trạch đó, trong cung tuy cũng có yến hội, nhưng không thiệt tình và nhiệt thành như vậy. Người và người trong lúc đó đeo mặt nạ, tán hươu tán vượn, ngay cả trong lời chúc phúc cũng mang ý tứ. Lưu Cảnh Nguyên không đến quảng trường mà trực tiếp tới nhà Đỗ Vĩ Minh, Vĩ Minh hình như còn chưa trở về.
Nghe có tiếng bước chân truyền đến, còn có tiếng nói chuyện.
“Thiếu gia, ngươi không thể uống rượu thì đừng uống, mới uống thế này đã say. Ngươi cẩn thận một chút, bên kia có tảng đá…”
Chắc là Vĩ Minh đã trở lại. Lưu Cảnh Nguyên đi mở cửa, Chu Văn ngẩng đầu thấy Lưu Cảnh Nguyên thì hoảng sợ.
“Vương gia…”
Đang muốn hành lễ mới phát hiện mình còn đang đỡ thiếu gia.
“Không cần đa lễ.”
Lưu Cảnh Nguyên tiến đến bế Đỗ Vĩ Minh lên, trực tiếp ôm đến trên giường.
“Chu Văn, đi đun chút nước ấm.”
Chu Văn ra ngoài nấu nước, Vương Võ cũng đã trở lại. Nghe Chu Văn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-xuyen-viet-khoai-hoat-cua-nong-phu/761872/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.