Chương trước
Chương sau
Sau khi Từ bệnh viện trở về, nhiều lúc Thiếu Thần làm Tô Bình cảm thấy khó hiểu lắm. Thiếu Thần trước kia có không ít lần đùa cậu rất ác, nhưng Tô Bình tự nhận vị kia chỉ là vẻ chơi đùa qua đường, chọc cậu kiếm chuyện giải sầu mà thôi. Vì miếng cơm manh áo, mấy trò đó Tô Bình vẫn chịu được. Nhưng dạo gần đây cậu ta kỳ lạ lắm. Thiếu Thần cứ hay bất giác phát ra mị lực, cái này Thiếu Thần chính là năng khiếu sinh ra từ trong bụng mẹ, Tô Bình nhiều khi chạm phải ánh mắt của gã không khỏi nhộn nhạo trong lòng. Chuyện này rất dễ hiểu, Thử đem Thiếu Thần ra phố, hỏi mười người, có khi mười một người đều sẽ bị gã làm cho biết tình yêu sét đánh là gì? Bề ngoài của Thiếu Thần có năng lực thần thánh đó lắm. Nhưng Tô Bình đâu dám để đầu óc mình bị lú lẫn. thiếu Thần có độc, ai đã chìm vào rồi đừng mong thoát ra được. Nên Tô Bình dạo này chẳng dám nhìn vào mắt cậu chủ nữa.

Tô Bình đứng ở trong phòng không biết nên để mắt ở đâu, đành nhìn vào chiếc bình khảm Ngọc cao đặt cạnh cửa, nghĩ xem chiếc bình này giá bao nhiêu tiền?

Thiếu Thần cũng chú ý đến ánh mắt anh, làm sao gã không biết Tô Bình đang chột dạ. Tô Bình càng chột dạ, Thiếu Thần càng tiến gần việc chiếm tiện nghi người kia, đâu chỉ chiếm tiện nghi, gã còn muốn chiếm hết cái thứ tình cảm của Tô Bình.

Thiếu Thần dáng người thon dài, bả vai rộng, tuy rằng không phải kiểu vạm vỡ, nhưng vẫn đủ anh Tuấn. Gã ngồi trên bồn cầu, cởi từng chiếc cúc của áo sơ mi, rất từ tốn, khi cởi đến quần bên dưới thì không gã muốn nhất mông, cố ý gọi hồn ai kia:

“ bảo anh lên giúp một tay, sao anh cứ đứng đó làm gì?”

Tô Bình nghe gọi liền đảo mắt nhìn qua, vừa nhìn cái thì mắt liền dính cứng ngắt trên người Thiếu Thần, mắt gã hơi rũ xuống, môi mím lại một vẻ buồn bực dữ lắm, xương quai xanh, rồi đến cái eo đang cong vì cúi xuống, đẹp động lòng người. Không khí bên trong bị cậu ta ngồi đó làm cho Trần ngập hương vị ái muội, Tim Tô Bình đập bình bịch, nghĩ: “ lần trước ngủ với cậu ta, do ngấm thuốc Tô Bình đã chẳng còn nhớ gì, tiếc thật!”

Tô Bình tự đập đầu mình. Thấy Thiếu Thần nhìn mình cười đến ý vị thâm tường liền xấu hổ, vội đi đến, vòng hai tay sang hai bên eo, nhất người Thiếu Thần hơi nhất lên, chỗ eo da thịt mát lạnh, trơn nhẵn, lại có cảm giác rất dẻo dai, càng để lâu Tô Bình càng không thể ngừng lại mấy cái suy nghĩ vẩn vơ, vừa nghe câu nói: “ được rồi “ của người kia, Tô Bình liền vội thả ra nhanh chóng, Mông thiếu Thần bị thả xuống nghe bịch một tiếng, gã hừ một tiếng: “ hừ, này em nói, anh đang suy nghĩ cái gì mà đỏ mặt thế kia, đừng nói là …”

Giọng gã kéo dài, Tô Bình vội phủ nhận: “ không có nghĩ đến chuyện kia!”

“ chuyện kia, làm tình sao?”

“ không có “

“ cũng không phải không thể?”

Thiếu Thần vừa nói liền đưa tay vòng qua vai Tô Bình, một tày dở phía sau đầu anh ta, mũi cọ nhẹ bên dưới vành tai đã có chút Hồng hào, nhanh chóng môi liền chuyển lên trên, răng cạy lấy cánh môi Tô Bình, lưỡi nhảy tọt vào trong, quấn riết vô cùng chuyên nghiệp. Thiếu Thần làm một chuỗi hành động ái muội nhanh đến mức Tô Bình không một chút kịp phản ứng, bị kéo riết vào nụ hôn kia. Hai người hôn nhau đến có chút thở dốc, lút tách ra, mắt Tô Bình đã hơi động động hơi nước, nét mặt mơ màng.

Giọng Thiếu Thần từ tính hỏi:

“Hôm nay muốn cùng nhau tắm không?"

Tô Bình vội vã lắc đầu.

Thiếu Thần lại cười, tay nhẹ Khải phía sau gáy của Tô bình: “Có gì phải ngại, chúng ta chuyện gì cũng đã cùng nhau làm, không cần phải thẹn thùng.”

“Nhưng là......”

“ bồn tắm chỗ tôi có massage, thoải mái lắm, anh giúp tôi kỳ lưng, tôi chỉ ngồi bên kia thôi “

Thiếu thần ngồi trên bệ cạnh bồn tắm. Nhìn Tô Bình nhanh chóng lột đồ chỉ còn một chiếc quần xịp. Lại còn in vịt vàng, Hai tay đang xấu hổ che lại nơi đó, trông có chút buồn cười.

Tô Bình ngồi trong bồn được xã đầy nước, cầm khăn nhún nước, kì cọ trước ngực và cánh tay Thiếu Thần, ánh mắt không thể tránh né ngó đến hạ thân bên dưới của gã, có chút giật mình, vừa nhìn một chút, trên lưng lập tức run lên từng trận.

Không thể tưởng tượng chính mình từng để thứ đó tiến vào, khó trách sao lại đau như vậy?

“ Chuyển ra trước đi."

“Sao?”

“Em giúp anh chà lưng.”

Tô Bình hơi Hoài nghi xoay người ngồi chồm hổm, hưởng thụ mát xa trên lưng, không khỏi ngạc nhiên, vậy mà có ngày được ông trời này hầu hạ.

Chờ bọt biển trên người cả hai đều đã sạch sẽ, Tô Bình đứng dậy, chân vừa đặc vững trên đất lại đột nhiên bị ôm từ phía sau. Thiếu Thần thanh âm ôn nhu như thôi miên: “Chúng ta bắt làm đi.”

Tô Bình khẩn trương, “thì ra chiêu cuối là đây?.”

“Không phải sợ a”, Thiếu Thần mặt cười còn tay thì tham lam tiến vào hai chân anh “ a”

“anh chẳng phải cũng có phản ứng rồi đấy sao?” Sau đó kéo tay Tô Bình đặt lên chỗ đó, đã có phản ứng từ lúc nào?”

Tô Bình định thần nghĩ ngợi, mình cho mày không biết xấu hổ, mà không phải đã làm cái loại chuyện này một lần rồi sao? Nếu bây giờ phản kháng thì lại có chút làm cao? Mặc kệ “

Vì thế tận lực thả lỏng, mặc cho Thiếu Thần thác loạn nơi đó, đem hắn ôm đến trên đùi, hôn lên cổ hắn rồi trượt dần dần xuống dưới.

Tô Bình bị tay người kia làm đến thoải mái, cả hai liền đổi trận địa, dời đến trên giường. Trong lúc cả hai vừa đi vừa dây dưa, Tô Bình nghĩ, “ cái chân này cũng không phế lắm”

Tô Bình Bị thượng đến tận nửa đêm, sau bốn năm trận gì đó, cả người rã rời, so với thức cả đêm chạy lên chạy xuống chăm sóc khách còn mệt hơn, cậu mới hơi hơi hoài nghi chính mình có phải hay không chịu thiệt rồi.

Đến khi xong chuyện, Tô Bình chẳng còn quan tâm đến gì, mệt mỏi nằm trên cái giường bấy lâu nay vẫn phỉ nhổ vì độ xa hoa, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.