Tô Bình đã ra viện thì vẫn đi làm bình thường trở lại, mặt dù ông chủ của cậu vẫn chưa tỉnh lại, cũng không còn nghe thấy tin tức nào nữa, nhưng Tô Bình còn muốn lãnh lương tháng này lắm.
Tô Bình khôi phục rất tốt mỗi tội cái chỏm tóc bị cạo trọc của cậu nhìn rất khó coi nên Tô Bình quyết Định đi cạo trọc luôn, để tóc mọc ra một lần cho đều.
Vậy nên lúc cậu đến Shanghai. Cao Viên cười khùng điên mấy bận mới ngừng được.
“ anh đi một chuyến mà đã muốn thanh tu quy y cửa Phật rồi sao?”
Tô Bình buồn bực ngó mình qua kính đang tường trang trí ở bức tường phía sau quầy, nhìn qua nhìn lại rồi nói:
“ cũng đâu có buồn cười đến vậy, nhìn rất nam tính mà “
Bộ dáng của Tô Bình đúng là không tệ, nhưng cậu lại có chút hơi ngốc kết hợp với hương vị của dân nông thôn có lên thành phố bao nhiêu năm cũng không thể phai mờ được, chính là bộ dạng chất phát, ngủ ngốc lại có chút khôn lõi mà không biết giấu diếm đi đâu đó, kết hợp với cái đầu trọc lóc của cậu ta. Cao viên miêu tả như thế này:
“ nhương anh tôi có cảm tưởng nhưu nhìn thấy một tăng nhân đang phá giới trốn đi ăn một miếng thịt gặp một cục xương trở về lại quên chùi mép “
Tô Bình càng nghe sắc mặt càng tối đi, nóng giận nói:
“ cậu có biết miêu tả không vậy, bộ dáng như vậy mà còn làm người được sao”
Cao Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-vo-san-chet-tiet/3517161/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.