Mệt nhọc một ngày một đêm, ngaycả Tiểu Chu Tước cũng chịu không nổi, cho nên tìm đại một khách sạn đểtá túc. Ngày thứ hai, lại bị một trận hỗn độn huyên náo đánh thức.
“Chủ quán, trong thành sao lại náo nhiệt như vậy?” bất đắc dĩ phải thứcdậy, ta đành xuống đại sảnh vừa ăn điểm tâm, vừa hỏi thăm tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị thấy có người hỏi, lập tức phát huy tuyệt kỹ buôn dưa lêvô cùng nhuần nhuyễn, dùng một loại ngữ khí đắc ý cố tình khoe khoang:“Cô nương sao cả chuyện này mà cũng không biết a, đại hội thưởng cúc banăm một lần mấy ngày nữa sẽ bắt đầu. Bây giờ là lúc, mặc kệ là người đến báo danh hay là đến xem trận đấu đều rất đông đủ. Cô nương thật có vậnkhí tốt, nếu đến muộn một ngày thôi a, hừ, ngay cả chủ quán cũng tìmkhông ra!”
“Phốc…” Ta đang ăn cháo, liền một ngụm phun ra.
“Cái gì? ! Đại hội thưởng cúc? ! Ngắm hoa cúc? ! ! ! !” Tên đại hội đêtiện như vậy, trong lòng ta đã biết do ai khởi xướng cầm đầu-.
“Cô nương cũng quá thấp kém nha. Đại hội thưởng cúc này, chính là từKiến quốc sơ kỳ truyền đến. Ban đầu, chỉ có một ít quan quán thời đócạnh tranh nhau, cứ ba năm lại chọn ra một thảo khôi. Thảo khôi nàykhông những nhận được một phần tiền thưởng hậu hĩnh, còn có thể được tựdo. Lưu truyền cho đến giờ, đại hội thưởng cúc đã không từ một tiểu quan quán nào, cả nước trên dưới, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần là người cóbản lĩnh đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-treu-cho-choc-meo-cua-nhi-nuu/2738177/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.