Sau khi ta rời khỏi nhà Cẩu Nhi, cứ đi cứ đi mà không rõmục đích. Vốn một lòng vẫn cho rằng sẽ chung sống với gia đình Cẩu nhica suốt đời. Nào có cứ ngờ đâu đột nhiên lại xảy ra biến cố. Vốn đượcngười ta nhặt về, thân phận của mình một chút cũng không nhớ được, tiềntrên người tuy đủ dùng trong mấy ngày nhưng… sau này thì phải làm saobây giờ? Có nên… thử tìm lại người thân không nhỉ?
Trong vô thức ta lại đi đến con sông trước kia Cẩu Nhi ca từng nhặt tavề. Lặng lẽ nhìn con sông nơi mình từng đáp xuống, trong lòng ta khôngkhỏi cười khổ. Ông trời ơi, nếu ta là nương tử mà ông đã bồi thường choCẩu nhi ca, bây giờ hắn lại không cần ta nữa, vậy có phải là ông cũngnên bồi thường cho ta một tướng công hay không…
Vì vậy….
Một bóng trắng từ trên cao ‘nhẹ nhàng’ đáp xuống.
 ̄□ ̄| |,… Không phải chứ…Thật sự ban xuống cho ta một tướng công sao?
Đâu cần nghĩ nhiều như vậy, … trước cứ phải cứu “lão công” ông trời bancho ta rồi hãy nói. Ta vội nhảy xuống sông, tay chân luống cuống cộngthêm hao tổn hết công hết sức, cuối cùng đã đưa được ‘vật thể vừa đápxuống’ vừa khiêng vừa kéo lên bờ. Ta lại vội vàng vén mớ tóc dài ẩm ướtkia ra nhìn thử xem tướng công mà ông trời ban cho ta có cái dạng gì!
Những sợi tóc bạc dính bết trên mặt dần được vén ra, để lộ ra một gươngmặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt bụp hi hí, túi mắt kéo sụp xuống tậnmũi, lông mi cộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-treu-cho-choc-meo-cua-nhi-nuu/2738120/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.