“Xin điện hạ tha tội, kẻ ngu dốt này nhất thời hồ đồ, vì ghen ghét Tam đệ được phụ thân coi trọng nên mới phạm sai lầm lớn.” Đinh Trị quỳ phịch xuống, không ngừng xin tha, “Xin điện hạ tha mạng.”
Hàng mi dài đen nhánh cụp xuống, Tiêu Hoa Ung lườm kẻ đang quỳ gối van xin trước mặt mình: “Khụ khụ khụ… Cô không phải người bị hại.”
Đinh Trị hiểu ngay tức khắc, vội vàng quay về phía Thẩm Hi Hòa, quỳ xuống dập đầu cầu xin: “Kẻ ngu dốt này có mắt không trọng, mong quận chúa tha thứ.”
Thẩm Hi Hòa ngước nhìn lên, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Tiêu Hoa Ung, trước đó nàng không để ý, giờ mới phát hiện đuôi mắt trái của hắn có một nốt ruồi nhỏ nằm gần khóe mắt, khiến gương mặt hắn thêm phần biếng nhác mà quý phái.
“Quận chúa là người bị hại, việc này nên do quận chúa quyết định.”
Tiêu Hoa Ung cười hiền hòa.
Quân tử như ngọc, ấm áp, sáng trong. Tiếng cười nhẹ nhàng của hắn lộ ra vẻ hào hoa phong nhã khắc sâu trong xương cốt, hữu xạ tự nhiên hương. Thẩm Hi Hòa không khách sáo, làm lễ cảm tạ với Tiêu Hoa Ung, sau đó quay sang Định Trị: “Ta không phải kẻ có lý không tha người, nhưng ta cũng không phải hạng ngu dốt, Đinh Nhị công tử muốn ta tha thứ thì phải nói thật đi chứ.”
Đinh Trị cứng đờ người, đột ngột ngẩng phắt lên, dù cách một lớp mạng che, hắn vẫn có thể thấy được đôi mắt đen láy của nàng, đẹp mê hồn nhưng lại lạnh lẽo và mơ hồ, tựa như có sương giá bao phủ.
Không hiểu tại sao, vừa nhìn vào mắt nàng, Đinh Trị lại có cảm giác như thể bị nàng nhìn thấu.
“Quận chúa, câu nào ta nói cũng là thật…” Đinh Trị cúi đầu, cắn răng nói ra.
“Đinh Trị.” Tùy tùng của Tiêu Hoa Ung ngắt lời hắn, “Ngươi nên hiểu rằng nếu mình không còn nữa, di nương và các tỷ muội của người sẽ bị Hầu phu nhân đối xử thế nào, nhất là khi người chính là người khiến Tam công tử bị thương?”
Chỉ một câu nhưng đánh ngay vào chỗ hiểm. Thẩm Hi Hòa nhìn thoáng qua gã tùy tùng này, thoạt trông không giống nội thị, chắc là thị vệ.
Đinh Trị bỗng chốc luống cuống, ngớ người trong giây lát rồi rồi chán nản ngồi sụp xuống đất: “Kẻ ngu dốt này không biết điều, đã xúc phạm quận chúa rồi.”
Thẩm Hi Hòa thấy hắn không còn ngoan cố nữa, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngươi biết người đứng ở cổng thành là ta?”
Đinh Trị gật đầu: “Biết.”
“Là ai cho ngươi biết?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi.
Đinh Trị hơi ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Hi Hòa lại biết mình có nỗi khổ tâm khó nói, vội thành thật đáp: “Là Trần Tinh của Tuyên Bình hầu phủ.”
Tuyên Bình hầu phủ à.
Đúng như nàng nghĩ.
Tuyên Bình hầu phủ là nhà ngoại của Tiêu thị, Tuyên Bình hầu hiện nay chính là biểu ca của Tiêu thị, lão phu nhân của Khang vương phủ cũng xuất thân từ Tuyên Bình hầu phủ.
Đinh Trị khai rằng Trần Tĩnh đã nói cho hắn biết hôm nay Thẩm Hi Hòa sẽ vào thành, nhưng Trần Tĩnh làm vậy vì muốn giật dây Đinh Trị hay là bày mưu tính kế giúp Đinh Trị hãm hại Đinh Giác, điều đó hoàn toàn không có chứng cứ, Trần Tinh chỉ cần chối bay chối biến thì bọn họ cũng đành bó tay.
“Nhận thấy người chưa phạm phải sai lầm quá lớn, phạt năm mươi trượng, mượn hình phạt nhẹ mà lấy đó làm điều răn, ngươi có phục không?” Thẩm Hi Hòa hỏi Định Trị.
Đinh Trị lập tức quỳ thẳng dậy, dập đầu thật thấp với Thẩm Hi Hòa:
“Kẻ ngu dốt này tâm phục khẩu phục, xin được dập đầu tạ ơn quận chúa đã tha mạng.”
“Tiết tự khanh, như vậy được chứ?” Thẩm Hi Hòa quay sang hỏi Tiết Hoành.
Tiết Hoành thận trọng quan sát Tiêu Hoa Ung rồi mới nói: “Quận chúa có tấm lòng nhân từ.”
Thẩm Hi Hòa nhún gối làm lễ với Tiêu Hoa Ung: “Chiêu Ninh đa tạ điện hạ đã ra mặt cho Chiêu Ninh.”
Tiêu Hoa Ung chìa tay đỡ lấy tay Thẩm Hi Hòa, tuy có chạm vào tay nàng nhưng thoạt trông chỉ như nắm hờ: “Quận chúa bôn ba nghìn dặm từ Tây Bắc đến đây, há có thể để quận chúa bị tủi thân, làm tướng sĩ Tây Bắc nản lòng cơ chứ?”
Về phương diện nào đó, Thẩm Hi Hòa đại diện cho mười vạn đại quân Tây Bắc, Tiêu Hoa Ung nói vậy cũng không sai. “Đi đường mệt mỏi, xin cho phép Chiêu Ninh được về phủ trước, ngày mai tiến cung sẽ đến Đông cung vấn an điện hạ.” Thẩm Hi Hòa nhã nhặn nói.
“Đã vậy, ta sẽ đợi quận chúa ở Đông cung.” Tiêu Hoa Ung theo đó mà nói.
Thẩm Hi Hòa ngẩn người, chẳng qua nàng chỉ khách sáo mà thôi, vị điện hạ này trông thông minh sắc sảo là thế, sao chẳng biết trong mặt đoán ý gì cả vậy?
Nàng chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt, sau đó bình tĩnh trở lại, không nói gì thêm mà chỉ đợi bọn Bích Ngọc làm lễ xong thì rời đi luôn.
“Quận chúa, hình như Thái tử điện hạ hơi ân cần với cô thì phải.” Lên xe ngựa rồi, Bích Ngọc mới dè dặt lựa lời.
“Hơi” ấy hả?
Bích Ngọc nói vậy đã là nói giảm nói tránh, vị Thái tử điện hạ này chống lưng cho nàng trước mặt mọi người, khi nói chuyện với nàng thì rất mực hòa nhã, lại hơi thận trọng.
Nàng có thể nhận thấy sự vui vẻ và dịu dàng trong ánh mắt hắn nhìn nàng.
“Mới gặp mặt mà đã thế rồi, quá nửa là phường háo sắc.” Tử Ngọc thấy trên đời này chẳng có người đàn ông nào xứng đối với quận chúa của mình!
“Có khi vì trước đó có được chứng cứ nên có qua có lại chăng?” Hồng Ngọc thấy ánh mắt Tiêu Hoa Ung không có dục niệm. Mặc Ngọc xưa nay không tham gia vào những cuộc tán gẫu kiểu này nàng ta ôm kiếm ngồi ngay ngắn một chỗ, chỉ quan tâm đến an nguy của Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa không trả lời bọn họ, mặc cho họ tranh luận.
“Điện hạ, vừa rồi điện hạ…” Thiên Viên cuống quýt, “Nếu quận chúa hiểu nhầm điện hạ là người lỗ mãng thì biết làm sao đây?”
Thiên Viên cảm thấy chủ tử nhà mình đã quá vội vàng, như vậy sẽ khiển Chiêu Ninh quận chúa phản cảm, biến khéo thành vụng!
Dù có thích người ta thì cũng phải từ từ mưu tính, phải để Chiêu Ninh quận chúa thấy được chủ tử là người tài ba sáng suốt cỡ nào chứ lại.
“Sau này, người đừng tỏ ra quá mức khôn khéo trước mặt nàng.” Tiêu Hoa Ung hạ giọng dặn dò.
Chẳng hạn như lúc nãy, Thiên Viên không nên nhiều lời đe dọa Định Trị làm gì.
“G?” Nhận ra Tiêu Hoa Ung có ý cảnh cáo, Thiên Viên hoàn toàn không biết mình đã làm sai chỗ nào.
Tiêu Hoa Ung cười khẽ, đôi mày kiếm hơi cong: “Nàng không thích người quá thông minh.”
Nhất là đối với người mà nàng sẽ giao phó cả đời, nếu kẻ đó quá thông minh sẽ khiến nàng cảm thấy bản thân không đối phó nổi, từ đó chỉ biết tránh xa.
Thẩm Hi Hòa không biết Tiêu Hoa Ung đã nhìn thấu tâm tư của mình.
Nàng ra khỏi Đại Lý Tự, dẫn đầu đội ngũ rồng rắn đi về vương phủ.
Tây Bắc vương phủ nằm ở phường Hòa Thiện, đối diện cổng Chu Tước của hoàng thành.
Vì bị Thôi Tấn Bách giả và vụ việc ở Đại Lý Tự trì hoãn, khi xe ngựa của Thẩm Hi Hòa dừng lại trước cổng chính Tây Bắc vương phủ đã là giữa trưa.
Cổng chính vương phủ mở rộng, người hầu kẻ hạ cung kính xếp thành hai hàng, quản gia dẫn mấy người quản sự cùng ra cổng nghênh đón, làm không ít người ghé mắt.
“Lão nô thỉnh an quận chúa.” Quản gia Thẩm phán đã ngoài năm mươi, mái tóc muối tiêu, thấy Thẩm Hi Hòa thì tỏ ra kích động, thái độ vô cùng cung kính. “A Khánh bá, mấy năm nay vất vả cho bà bá rồi.” Thẩm Hi Hòa động viên Thẩm Khánh.
“Nào có vất vả gì đâu, vất vả gì đâu, lão nô sống ngay bên hoàng thành, sao có thể vất vả bằng quận chúa, vương gia và thể tử ở ngoài Tây Bắc được.” Thẩm Khánh lắc đầu lia lịa.
“Thỉnh an trưởng tỷ.” Đúng lúc này, một giọng nói êm tai như tiếng chim oanh chợt vang lên bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hi Hòa gặp Thẩm Anh Nhược.
Nàng ta búi tóc kiểu thùy quái kế nhã nhặn lại đáng yêu, cài hai cây trầm hoa bằng vàng ròng chạm trổ tinh xảo, dùng dây buộc tóc màu hồng nhạt, tóc mái bay bay trong gió, thanh cao thoát tục.
Giữa mày nàng ta dán một tấm hoa điền nạm kim châu, trông càng thêm phần đẹp đẽ và quý phái.
Chiếc váy dài màu hồng phân phối cùng khăn choàng với màu xanh nhạt khiến nàng ta có vẻ nhỏ nhắn, tràn đầy sức sống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]