Chương trước
Chương sau


*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Trồng Thẩm Hi Hòa không giống nói đùa, các quý nữ nghe vậy thì mặt mày trắng bệch như tờ giấy, bọn họ đều đã đến tuổi lập gia đình, 3không còn là tiểu nữ lang ngây thơ nữa, biết dù Thẩm Hi Hòa có dìm chết người ta thì Tây Bắc vương cũng có trăm nghìn cách khiến kh1ổ chủ không thể không lùi bước.


“Quận chúa, chúng ta ăn nói lỗ mãng, mạo phạm quận chúa, xin nguyện bị quận chúa trách phạt9, mong quận chúa tha mạng cho Oanh Nhiễu.” Một nữ lang dong dỏng cao quỳ phịch xuống trước mặt Thẩm Hi Hòa, nài nỉ giùm cho Hồ Oanh3 Nhiễu đang chìm dưới ao.


Thẩm Hi Hòa nhìn nàng ta, xa xa Vinh quý phi dẫn theo một đám người đang rảo bước đến đây, nàng l8iếc nhìn Hồ Oanh Nhiễu đang lịm dần dưới ao, sau đó vứt cây gậy trong tay đi rồi gọi: “Bích Ngọc.”Bọn họ khiển Chiêu Ninh lầm tưởng rằng Chiêu Ninh và cả người Tây Bắc đều không phải con dân của bệ hạ mà là dị tộc, thế nên mới bị xa lánh, coi rẻ thế kia.” Nghe Thẩm Hi Hòa ngấm ngầm trào phúng, các đại thần đang có mặt âm thầm đổ mồ hôi lạnh.


Nàng dám nói vậy quả là to gan, dám mỉa mai cả bệ hạ!


Mấy hoàng tử chưa có dịp gặp gỡ Thẩm Hi Hòa không khỏi nhìn nàng, riêng Tiêu Trường Doanh lại cố kiềm chế không cười thành tiếng.“Nói rằng thế gia thanh cao, không được qua lại với nhà huân quý, Tiết Thất Nương đến tìm ta là sỉ nhục gia phong.”


Ai cũng biết thể gia và huấn quý không ưa gì nhau, đây cũng là phương thức kiềm chế mà đế vương thích dùng, nhưng không thể cử thế nói oang oang được, khác nào bảo rằng quan viên trong triều chia bè kết phái, không đồng lòng vì bệ hạ, vì lệ dân bách tính?


Nhất là bốn chữ”sỉ nhục gia phong” còn ngụ ý miệt thị huấn quý.Đào Chuyên Hiền đã gần sáu mươi, dáng người quắc thước. Ông khẳng khái quỳ xuống trước mặt Hữu Ninh Đề: “Mong bệ hạ tra xét rõ ràng, không nên dung túng hạng người ác độc, trong lòng không có triều định, không có để vương, không có bách tính như thế.”


Thẩm Hi Hòa không khỏi thầm tán dương ngoại tổ phụ, sớm biết ông thiên vị nàng, những lời lẽ quả là sắc bén.


Bao năm nay, vì có ông mà Ngự sử đài bị người ta kiêng dè không kém gì Tủ Y sử.“Bệ hạ, hôm nay Chiêu Ninh có khúc mắc nhỏ với Trần gia nữ lang và Vương gia nữ lang nên một mình bỏ đi nơi khác, tìm chỗ yên tĩnh ngồi giải sầu.” Thẩm Hi Hòa thong thả nói, “Tiết gia Thất Nương thấy ta chỉ có một mình, sợ ta cô đơn nên đến tìm, ta muốn được yên tĩnh bèn từ chối ý tốt của Tiết gia Thất Nương.


Ai ngờ, ta ngồi một lát rồi quay lại thì thấy Hồ gia nữ lang cố tình xô Tiết Thất Nương ngã xuống ao, lại còn nói…”


Thẩm Hi Hòa cố tình ngưng một chút, mắt đẹp nhìn lướt qua mấy vị đại thần, trong đó có Lễ bộ thị lang Hồ Chính Dương, Lại bộ thượng thư Tiết Hồi.Hắn biết ngay mà, ai dám động chạm tới nàng, nàng sẽ không nể mặt kẻ đó.


Đã vậy nàng lại ăn nói có lý lẽ, dù ai cũng hiểu ẩn ý của nàng nhưng lại không thể phản bác được gì. “Bệ hạ.” Người đầu tiên lên tiếng không phải là mấy nhà Trần, Vương, Hồ, Tiết bị Thẩm Hi Hòa chỉ mặt điểm danh, mà là ngoại tổ phụ của Thẩm Hi Hòa, Đào ngự sử. Ông vừa lên tiếng, gia chủ bốn nhà không khỏi giật thót, “Phụ nhân chốn nội trạch lại dám bàn luận chuyện triều đình là do kẻ làm phu quân, làm phụ thân quản giáo không nghiêm, đã không thể tề gia thì lấy gì bình thiên hạ? Con cái ăn nói thế nào là do mẫu thân dạy dỗ.


Một nữ lang bình thường, nếu không phải nghe người ta nói xằng nói bậy thì sao dám châm ngòi mối quan hệ giữa các triều thần? Man di là cách gọi người Đột Quyết, Trần gia nữ lang gọi người Tây Bắc là man di, quả là lòng dạ khó lường, rắp tâm đáng chết!”Bích Ngọc tung người đạp lên lan can lấy đà, lao vút đi như cánh én, tóm lấy Hồ Oanh Nhiễu dưới ao rồi ném nàng ta tới trước mặt Thẩm Hi Hòa. “Khụ khụ khụ…” Hồ Oanh Nhiễu vừa ho sặc sụa vừa há miệng hít thở.


“Có chuyện gì vậy?” Hội Vinh quý phi đã tới nơi, là người cầm trịch buổi tiệc ngắm hoa cúc hôm nay, Vinh quý phi nhìn hai nữ lang cả người ướt sũng nước trước mặt mình với vẻ dò xét.


Mấy nữ lang đi cùng Hồ Oanh Nhiễu ấp úng không biết nên nói thế nào, còn Thẩm Hi Hòa thì thờ ơ đứng đó.Quả nhiên, Thẩm Hi Hòa vừa dứt lời, nhóm huân quý đang có mặt đều sa sầm.


“Chiêu Ninh tức không chịu được nên mới lấy gậy ông đập lưng ông, nàng ta khi dễ Tiết Thất Nương thể nào thì ta làm thế ấy, xem như đòn đau nhớ đời, tránh cho về sau còn tái phạm.” Thẩm Hi Hòa nói đoạn thì nhìn sang Hữu Ninh Đế, “Bệ hạ, Trần gia nữ lang luôn mồm nói người Tây Bắc là man di, ta tranh luận với nàng ta đôi câu, Vương gia nữ lang bèn nói ta ca ngợi Tây Bắc, khinh thường quan viên Kinh thành. Hồ gia nữ lang cũng nói kết bạn với ta là sỉ nhục gia phong.”


Thẩm Hi Hòa chầm chậm quét mắt nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Lời nói của một người có thể là thành kiến, nhưng nhiều người cùng nói vậy không khỏi khiển Chiêu Ninh băn khoăn, rốt cuộc những kẻ khinh thường người Tây Bắc đó là ai mà có thể không kiêng nể gì như thế?Mọi người ra khỏi điện các, y công bắt mạch xong thì kê đơn thuốc khử hàn, vừa lúc Hữu Ninh Để dẫn theo mấy vị hoàng tử đi đến.


Hôm nay Hữu Ninh Đế cũng đến Phù Dung viên, dẫn theo các hoàng tử và đại thần trong triều, đã có ý trấn an thì không thể chỉ mời nội quyền được.


“Chiêu Ninh, có chuyện gì vậy?” Hữu Ninh Để vừa đến đã hỏi thẳng Thẩm Hi Hòa.“A Nhiễu!” Mẫu thân của Hồ Oanh Nhiễu là Lưu thị chạy tới, đỡ con gái đang thoi thóp dậy, quỳ xuống cầu xin Vinh quý phi, “Quý phi nương nương, xin nương nương hãy lấy lại công bằng cho ta, A Nhiễu sợ nước từ bé, làm thế này khác nào lấy mạng con bé.”


Lưu thị đã được nha hoàn mách lại đầu đuôi câu chuyện, bà ta căm hận Thẩm Hi Hòa kiêu căng phách lối nhưng cũng biết mình không có tư cách khiêu chiến với Chiêu Ninh quận chúa, ái nữ của Tây Bắc vương.


“Trước tiên để y công bắt mạch cho hai nữ lang rơi xuống nước đã, nữ lang vốn ốm yếu, đừng để mắc phải di chứng gì.” Đương nhiên Vinh quý phi cũng đã nghe được ngọn nguồn, có điều bà ta không dám ra mặt mà đã cho người đi mời bệ hạ.Trán Hồ Chính Dương túa mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ gối bên cạnh Đào Chuyên Hiển: “Bẩm bệ hạ, thần tuyệt đối không phải kẻ hai lòng, nhưng thần không biết dạy con, tình nguyện bị phạt. Thần linh trên trời chứng giám, lòng trung thành của thần dành cho bệ hạ rành rành ra đó, nghịch nữ ăn nói xằng bậy không phải do thần dạy.”


“Bệ hạ, thần cũng không biết nữ nhi bất hiếu nghe đầu ra mấy lời ngông cuồng như vậy, thần không biết dạy con, cũng tình nguyện bị phạt.” Tuyên Bình hầu Trần Trọng cũng quỳ xuống nhận lỗi.


Cuối cùng, thị trung Vương Chính, một trong ba vị tể tướng ung dung đứng ra, không giống như Trần Trọng và Hồ Chính Dương, Vương Chính không quỳ mà chỉ khom lưng cúi đầu với Hữu Ninh Đế: “Bệ hạ, Vương gia nữ lang không rành chính sự, do thần không chủ trong dạy dỗ, để nữ nhi thiếu hiểu biết, thành ra không biết chuyện gì nặng, chuyện gì nhẹ, ăn nói không thỏa đáng, xin bệ hạ cứ phạt.”


Xem ảnh 1



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.