Việc Tạ Uẩn Hoài cắt tóc ân đoạn nghĩa tuyệt với Tạ quốc công phủ từng gây náo động cả Kinh thành, nàng có 3nghe chuyện Tạ Uẩn Hoài chỉ đích danh Tạ quốc công mưu hại chính thì ngay trong tiệc mừng tục huyện của Tạ quốc công, nhưng không ngờ lại là mưu1 hại kiểu này.
Tạ quốc công được cả Kinh thành tán tụng là có tấm lòng lương thiện, ai cũng tin rằng ông ta là người trung hiểu, nhân ng9hĩa.Một nữ lang có ăn học, có tinh thần trách nhiệm, trọng tình nghĩa sẽ không vì tình yêu nam nữ mà vứt bỏ sứ mệnh vốn nên gánh vác của đích nữ Cố gia.
Tạ Uẩn Hoài đứng dậy, đeo lương thuốc lên vai: “Nếu muốn, nàng ấy có hàng trăm hàng nghìn biện pháp để không phải gả vào hoàng gia, nhưng nàng ấy lại không chùn bước, bởi nàng ấy là Cổ nữ lang.”
Dứt lời, Tạ Uẩn Hoài làm lễ cáo từ với Thẩm Hi Hòa,Khi ấy Cố gia đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, có không biết bao nhiêu người đang dõi theo, chỉ cần bắt được một điểm yếu là đủ để làm lớn chuyện.
Hắn không muốn vấy bẩn thanh danh của nàng. “Nếu tỷ ấy nguyện cùng huynh thoái ẩn chốn điền viên…”
“Không có đâu.” Không đợi Thẩm Hi Hòa nói dứt câu, Tạ Uẩn Hoài đã ngắt lời nàng, nói chắc như đinh đóng cột, “Quận chúa, nàng ấy là Cổ nữ lang, là quý nữ khuê các điển hình của Kinh thành, là người đứng đầu các nữ lang thế gia.”Đi đến cửa, hắn bỗng ngừng bước, chậm rãi ngoảnh lại, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa cũng thế.”
Thẩm Hi Hòa lặng thinh nhìn Tạ Uẩn Hoài đi xa dần, cuối cùng mất hút.
Nàng thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã đổ mưa rả rích chẳng biết từ bao giờ, nàng kìm lòng chẳng đặng đi đến bên cửa sổ, nhìn vào màn mưa mông lung, không khỏi cười khẽ: “Không ngờ người hiểu ta nhất lại là huynh.”Ta Uần Hoài cười chế giễu: “Vị kế thất kia chính là người trong lòng thuở thiếu thời của ông ta, ta không biết ông ta biết được bà ta thủ tiết nhiều năm từ khi nào, cũng không biết hai người họ bắt đầu mập mời qua lại ra sao, ông ta không nỡ để bà ta làm thiếp nhưng lại muốn được ở bên nhau, đã thế chỉ thì có thể bắt mẫu thân ta nhường vị trí thôi.”
Dù vậy, người như Tạ quốc công không thể có tội danh sát thê. Thế là ông ta bỏ ra ba năm để đạt được mục đích, từ khi mẫu thân hắn phát bệnh, ông ta nhọc lòng suốt ba năm ròng để đảm bảo ngày nào thế tử cũng uống thứ thuốc không đúng bệnh kia, trơ mắt nhìn bà dần héo hon vì bệnh tật, ngày ngày giả vờ hỏi han ân cần như một kẻ thâm tình.
Triều đại này có luật: lấy thiếp làm thể sẽ bị phạt tù một năm rưỡi.Tạ Uẩn Hoài lắc đầu cười khẽ, tỏ vẻ không sao: “Xưa nay ông ta luôn tốt bụng giúp đỡ người khác, kế hoạch lại tinh vi, ta có đưa mấy lão làng trung kia đến nha môn thì bọn họ cũng không dám tố cáo, chỉ đành thừa nhận y thuật của mình không cao, mà điều đó đâu có phạm pháp, bọn họ không lừa gạt, không hạ độc hại người, dẫu có làm sai do sợ hãi trước uy thể của Tạ quốc công phủ thì cũng chỉ bị phạt gậy mà thôi.”
Bởi vậy, hắn không thể ở lại Tạ quốc công phu thêm một khắc nào nữa, hắn sợ một ngày nào đó nổi cơn thịnh nộ cầm dao giết phụ thân.
Tạ Kích không xứng để hắn phải lấy mạng đền mạng!“Quận chúa, năm ấy ta đang mang tiếng xấu, nếu ta đơn phương từ hôn, người ngoài sẽ chỉ nói ta biết thân biết phận, hoặc là không dám mạo phạm thiên kim tưởng phủ. Đối với Cổ nữ lang mà nói, thanh danh của nàng ấy cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, còn nếu ta tự mình nói lời từ hôn với nàng ấy, chỉ e sẽ không đơn giản như vậy.”
Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn Tạ Uẩn Hoài, thì ra hắn nghĩ như thế.
Không sai, hôn ước của hai người là do phụ mẫu đôi bên đặt ra, hắn tìm Cổ tướng nói chuyện từ hôn là phải lẽ, nếu hắn còn muốn gặp Cổ Thanh Chi một lần, trong Kinh tất sẽ có lời đồn đại rằng hai người họ đã sớm có tình ý với nhau, thậm chí còn khủng khiếp hơn.Năm đó, Tạ Uẩn Hoài tuyên bố ân đoạn nghĩa tuyệt, chỉ trích ông ta mưu hại chính thế nhưng chẳng ai tin, ai cũng cho rằng Tạ Uẩn Ho3ài quá đau lòng vì cái chết của mẫu thân nên không biết cảm thông cho cảnh ngộ mất đi thê tử ở tuổi trung niên của phụ thân mình, không thấu hiể8u tình cảnh neo người của Tạ quốc công phủ.
Chưa kể hắn cắt tóc ẩn đoạn nghĩa tuyệt là trái với đạo hiếu, nghe nói trong buổi tiệc cưới hôm ấy, Tạ quốc công rất đau lòng, thậm chí còn tự trách mình chưa làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, không quan tâm đến tâm trạng Tạ Uẩn Hoài khi mất đi mẫu thân giữa độ niên thiếu, còn định hủy hôn ngay tại chỗ.
“Sao lại đến nông nỗi ấy…” Thẩm Hi Hòa cảm thấy đau lòng thay người đàn ông dịu dàng như ánh trăng trước mặt mình.Những lời Tạ Uẩn Hoài nói là thật lòng thật dạ, hắn nói không sai.
Hắn và Cổ Thanh Chi không ai phụ ai, muốn trách chỉ có thể trách số mệnh vô tình, có duyên mà không có phận.
“Sao huynh không gặp tỷ ấy mà nói chuyện từ hôn?” Dù không muốn nói rõ sự thật thì cũng nên tự mình nói chuyện từ hôn chứ.“Thuở thiếu thời, ông ta đã có người trong lòng, nhưng bà ta có hôn ước với người khác, ông ta không còn cách nào nên mới cưới mẫu thân ta.” Tạ Uẩn Hoài không biết vì sao khi đối mặt với Thẩm Hi Hòa hắn lại muốn giãi bày tâm sự với nàng.
Những nỗi niềm đau đớn này đã đè nặng trong lòng hắn suốt bấy lâu nay, giờ đây, dường như hắn đã tìm được nơi để thổ lộ cho nhẹ cõi lòng.
“Ai cũng bảo ông ta chung tình với chính thế, đến thông phòng còn chẳng có chứ đừng nói đến thiếp thất, mẫu thân ta cũng từng cho là thể.”Thiếp không được phủ chính, một khi đã làm thiếp thì dù chính thể có qua đời, phu quân cũng chỉ có thể tục huyền, không thể đưa thiếp lên làm chính thê.
Nghe đến đây, Thẩm Hi Hòa bèn liên tưởng đến Tiêu Trường Du và Biện Tiên Di, hắn Tiêu Trường Du cũng không nỡ để Biện Tiên Di làm thiếp nên mới muốn cưới nàng, chỉ cần nàng đột ngột mắc bệnh qua đời thì hắn có thể tục huyện, cưới Biện Tiên Di.
“Tề đại phu…” Thẩm Hi Hòa hơi áy náy, nàng nào biết sự thật lại thế này, làm Tạ Uẩn Hoài nhớ lại chuyện đau lòng.“Ta đã cắt tóc ân đoạn nghĩa tuyệt với phụ thân, là hạng bất hiếu bất nghĩa trong lời người khác, nếu Cố nữ lang gả cho ta thì sẽ bị chỉ trích cả đời.” Thân thể, tóc tại đều thuộc về cha mẹ, trăm việc thiện lấy chữ hiếu đứng đầu.
Hành vi năm ấy của Tạ Uẩn Hoài khiến bao người lên án, cũng đặt dấu chấm hết cho con đường làm quan của hắn.
Bàn tay thon dài nhưng chi chít những vết thương lớn nhỏ của Tạ Uẩn Hoài chậm rãi sắp xếp dụng cụ hành nghề: “Vả lại, nếu ta rời khỏi quốc công phủ rồi cưới Cổ nữ lang ngay sau đó, Cổ tướng mà khuyên ta quay về Tạ phủ thì sẽ khiến ta tổn thương, nhưng nếu không khuyên can, chỉ e người ta sẽ đồn rằng sở dĩ ta cắt tóc ân đoạn nghĩa tuyệt là do Cổ tướng xúi giục, bởi Cổ gia không có đích tử.”Cố Thanh Chi có hàng trăm hàng nghìn biện pháp để không phải gả vào hoàng gia, Thẩm Hi Hòa cũng vậy.
Nhưng cả hai đều chọn được ăn cả ngã về không, trách nhiệm buộc họ phải liều mình vì nghĩa lớn.
Dù cuối cùng Cố gia thất bại thảm hại, nhưng Cố Thanh Chi không hối hận, cũng không thẹn với lòng mình, vì nàng đã cố gắng hết sức.
Tạ Uẩn Hoài nói với nàng nhiều như vậy là có ngụ ý, rằng nàng còn lựa chọn khác, Tạ Uẩn Hoài không muốn nàng rơi vào vòng xoáy hoàng quyền, một khi đã đặt chân vào đó thì chỉ có hai con đường, sống hoặc chết, nếu không thể trở thành người chiến thắng cuối cùng thì chỉ có kết cục lay lắt hơi tàn, khắp chốn tiêu điều.
Thể thì đã sao?
Nàng chắc chắn có thể lựa chọn để phụ thân và a huynh bảo bọc mình cả đời, làm một thiếu nữ ngây thơ, sống trong sự yên bình mà hai người họ dốc hết toàn lực để dựng nên, nhưng đến khi Thẩm Nhạc Sơn thua cuộc, nàng có còn sung sướng được chăng?
Chỉ e có chết nàng cũng chẳng có mặt mũi nào mà chôn cùng một chỗ với bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]