Hắn nghiêm nghị nhìn Thẩm Hi Hòa, nàng nhắc đến chuyện thành thân một cách q3uá đỗi nhẹ nhàng, không hề có vẻ gì là thẹn thùng cả, như thể đang nói đến một chuyện vặt vãnh nào đó vậy.“A huynh.” Nàng bình tĩnh ngắt lời hắn, “Huynh không thấy muội sống ở đây còn thoải mái hơn ở Tây Bắc à?”
Thẩm Vân An cứng họng, hắn phát hiện, lúc ở Tây Bắc nàng thường thiếu sức sống, người lúc nào cũng ỉu xìu, cha con họ cứ ngỡ nàng đa sầu đa cảm là vì sức khỏe. Lần này gặp lại, hắn thấy được trong mắt nàng vẻ sống động và rạng rỡ tựa trăng sáng xua tan mây mù, lóa mắt đến nỗi người khác không dám nhìn thẳng. “Ở đây có người cần muội, muội tìm được hi vọng và ý chí muốn sống.” Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào Thẩm Vân An, “A huynh, đây mới nơi mà muội thuộc về, muội sẽ cố gắng sống thật vui vẻ vì huynh và phụ thân.”Nhưng bây giờ xem ra chuyện hoàn toàn không phải thế!
“UU.” Thẩm Vân An giật mình rồi lại căng thẳng, “Muội… không có tình cảm gì với Thái tử à?”Những ví dụ mà Bộ Sơ Lâm liệt kê chỉ là quy tắc làm người của nàng mà thôi.
“UU à…” Mắt Thẩm Vân An lại đỏ lên, lần này không phải vì tức giận mà là đau lòng. Thấy hắn như vậy, Thẩm Hi Hòa nhíu mày ôm ngực: “A huynh, huynh đừng như vậy mà, muội khó chịu.” “UU, muội sao thế?” Thẩm Vân An giật bắn người, vừa đỡ vai Thẩm Hi Hòa vừa quát bọn Hồng Ngọc, “Y công đầu, mau mời y công…”“A huynh, từ bé muội đã ốm yếu, không được để cảm xúc dao động quá lớn nên lúc nào cũng phải điềm đạm.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười vẻ hiền hòa, “Ở Tây Bắc, vì sợ huynh và phụ thân lo lắng nên trước mắt hai người, muội luôn tỏ ra nũng nịu dễ thương, thật ra lòng muội vẫn luôn lạnh nhạt như thế đấy.”
Thẩm Vân An khẽ cắn môi, quai hàm cứng đờ.Phải rồi, muội muội hẳn không thể tức giận, cũng không chịu nổi kích thích, nếu nàng thật lòng yêu một người đàn ông nào đó, chẳng phải sẽ đau lòng vì kẻ đó, sẽ lo lắng cho kẻ đó hay sao? Liệu trái tim nàng có chịu được nhiều lần giày vò như vậy không?
“UU, về Tây Bắc đi, để a huynh cưới công chúa cũng được.”Thậm chí còn nghiêm trọng đến mức cho rằng gả cho ai cũng thế, tim Thẩm Vân An quặn đau, chỉ hận không thể băm vằm kẻ đó làm muôn nghìn mảnh!
Thẩm Hi Hòa biết Thẩm Vân An đang nghĩ gì, cảm thấy lòng thật ấm áp, nàng đặt hai tay lên cổ tay hắn: “A huynh, muội chưa từng thích ai, bằng không huynh còn có thể gặp được muội sao?”Với sức khỏe của Thẩm Hi Hòa, nếu thật sự đau khổ vì tình thì sao có thể sống nổi chứ?
Nghe vậy, Thẩm Vân An mới bình tĩnh lại, lạnh lùng liếc đám Bích Ngọc, Hồng Ngọc một cái, sau đó nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ hiền hòa, hơi dè dặt: “Thật không?”Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt Thẩm Vân An, lành mạnh, tim hắn đau thắt đến mức hai tay run rẩy.
“A huynh muốn khiến muội đau lòng sao?”Thẩm Hi Hòa hợp ngụm nước rồi nhẹ nhàng đặt cốc xuống, đôi mắt sáng bình thản: “Không.”
Chỉ vỏn vẹn một chữ nhưng lại khiến trái tim Thẩm Vân An lạnh ngắt như rơi vào hầm băng, giọng hắn khàn đi: “UU, là kẻ nào? Kẻ nào đã khiến muội đau lòng?”Khi mới hay tin Thẩm Hi Hòa coi trọng Thái tử, T8hẩm Nhạc Sơn sôi máu, giận Thái tử có ý đồ xấu xa, không biết đã tán tỉnh con gái cưng của mình từ khi nào, ngặt nỗi Thẩm Hi Hòa tính tình cố chấp, nàng đã thích người ta mà cha con họ còn cố tình chia rẽ thì với tình trạng sức khỏe của nàng, chỉ e sẽ kích động đến mức khó giữ được tính mạng, Thẩm Nhạc Sơn đành miễn cưỡng chấp nhận.
Lần này, nhờ được ân chỉ mà Thẩm Vân An được vào Kinh, hắn muốn tranh thủ tìm hiểu rõ ràng về Thái tử.“Thật mà.” Thẩm Hi Hòa trịnh trọng gật đầu.
Lúc này Thẩm Vân An mới buông lỏng nắm đấm: “Nếu thế, sao muội lại…”Mắt hắn đỏ ngầu tơ máu, sống lưng cứng ngắc, tựa như một con sư tử bị chọc giận, có thể về tới xé xác kẻ địch bất cứ lúc nào.
Trong cái nhìn của hắn, muội muội mình rất ngây thơ trong sáng, nếu không gặp phải tổn thương thì sao có thể không mong đợi gì vào hôn nhân như bao thiếu nữ bình thường khác?“Huynh không bận tâm!” Thẩm Vân An gần như gào lên, “Muội muội của huynh ra nông nỗi này rồi, huynh còn bận tâm chuyện khác làm gì? U U, a huynh chỉ mong muội được mạnh khỏe, sống trong vui vẻ ngày qua ngày…”
Hắn làm Thẩm Hi Hòa hơi giật mình, thì ra cảm giác được người khác yêu thương và lo lắng lại ấm áp đến vậy, nàng cười đầy hạnh phúc: “Nhưng muối bận tâm, muội cũng mong a huynh và phụ thân luôn vui vẻ, muội không thấy khổ, cũng không thấy mình bị ép buộc gì cả. Nếu a huynh phải ở lại Kinh đô cưới công chúa để muội được về Tây Bắc thì cuộc sống của muội nào còn ý nghĩa gì nữa, muội sẽ rầu rĩ mà chếtTrước đó, vì sợ1 cái uy của Thẩm Hi Hòa nên Mạc Viễn không dám nói gì khác ngoài việc Thẩm Hi Hòa đổi ý, muốn gả cho Thái tử.
Thẩm Nhạc Sơ9n và Thẩm Vân An nhất thời cho rằng Thẩm Hi Hòa tình cờ quen biết với Thái tử, sau đó nảy sinh tình cảm, bằng không Thẩm Hi Hòa sẽ3 không đánh cắp vật chứng trong tay Tiêu Trường Doanh để đưa cho Thái tử.Thấy Thẩm Hi Hòa nhíu mày, Thẩm Vân An cuống quýt lau nước mắt rồi ngây ngô cười hềnh hệch với Thẩm Hi Hòa.
“Ha ha.” Thẩm Hi Hòa không nhịn được cười.cho xem.”
“UU!”“Không cần đầu.” Thẩm Hi Hòa ngăn lại, nắm chặt tay Thẩm Vân An, CA huynh, huynh xem, muội quan tâm đến huynh và phụ thân nên chỉ cần hai người khẽ cau mày là muội đã phát sầu rồi, huynh yên tâm để người như muội đem lòng yêu một người đàn ông nào đó sao?”
Thẩm Vân An cứng đờ.Nếu bắt buộc có một người phải làm con tin của hoàng gia thì cứ để hắn!
“Á huynh, huynh đầu còn là trẻ con nữa, không thể làm bừa như vậy được.” Thẩm Hi Hòa nghiêm mặt trách móc, “Huynh không bận tâm đến chuyện lớn cả đời của mình, cũng không bận tâm đến gia nghiệp của Thẩm gia luôn à? Không bận tâm đến các tướng sĩ đi theo Thẩm gia bao năm nay? Còn cả bách tính Tây Bắc? Không bận tâm đến những người đã đổ máu để đổi lấy hòa bình hiện nay của Tây Bắc sao?”“A huynh, muội có huynh, có phụ thân, còn có ngoại tổ phụ, cữu cữu yêu thương mình, mọi người đều là máu mủ ruột rà của muội, muội tin tưởng mọi người. Nhưng muội sẽ không tin người ngoài.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng nói, “Muội nghĩ có lẽ cả đời này muội sẽ không rung động với bất kỳ ai…”
Nàng biết bản thân lạnh lùng đến mức nào, Bộ Sơ Lâm nói nàng không tuyệt tình như mình vẫn nghĩ chẳng qua là vì có thiện cảm với nàng mới thể.Bầu không khí ngột ngạt bị xua tan, Thẩm Hi Hòa đưa cho Thẩm Vân An một cốc nước ấm, hắn cầm trong tay rồi hỏi: “Muội chọn Thái tử là vì… hắn dễ khống chế hả?”
Thẩm Hi Hòa khẽ lắc đầu: “Hắn không phải người dễ bị khống chế, muội chọn hắn là vì hắn… không thọ.”
“Phụt.” Thẩm Vân An vừa uống nước vào đã phun ra ngoài, thậm chí còn ho sặc sụa, “Khụ khụ khụ…”
Thẩm Hi Hòa chìa khăn tay Bích Ngọc đưa sang cho Thẩm Vân An, ánh mắt tỏ vẻ trách móc.
Thẩm Vân An chộp lấy khăn tay lau qua quýt, ánh mắt hoảng hốt như gặp phải ma: “Muội…muội lặp lại lần nữa đi.”
“Đoản mệnh.” Thẩm Hi Hòa lặp lại.
Đoản mệnh trưởng nàng gọi nó bèn chạy ngay tới: “Meo.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]