Quả là khéo nói giảm nói tránh, tưởng vậy mà không phải vậy, hoàn toàn bóp méo sự thật.
Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi.
“Bệ hạ, chuy3ện không phải thế.” Tiêu Trường Canh chủ động lên tiếng, “Tứ tỷ..”
“Bệ hạ.” Thẩm Hi Hòa ngắt lời Thập nhị hoàng tử Tiêu Trường Canh, k1hép vạt khăn choàng, thong dong bước tới, dáng vẻ đoan trang tao nhã, “Dương Lăng công chúa nói dựa theo góc nhìn của nàng ấy, giờ để Chiêu Ni9nh nói dựa theo góc nhìn của Chiêu Ninh, còn đúng sai thế nào, bệ hạ anh minh, nghe xong ắt sẽ có phán đoán chính xác.” Hữu Ninh để li3ếc cả đám: “Chiêu Ninh nói đi.”
“Hôm nay Chiêu Ninh tiến cung để thăm Thái tử điện hạ, lúc xuất cung đi ngang qua Văn Hiến các đúng lú8c Thập nhị hoàng tử trượt ngã từ trên nóc nhà xuống, may mà tỳ nữ đi theo Chiêu Ninh biết võ công, bằng không thì không riêng gì Chiêu Ninh bị thương mà Thập nhị hoàng tử không tàn cũng phể.”
Nói đoạn, Thẩm Hi Hòa liếc xéo Dương Lăng công chúa: “Thập nhị điện hạ bị ngã từ trên nóc nhà xuống mà chẳng thấy kẻ hầu người hạ đầu, thần nữ đang ngạc nhiên thì chợt nghe bên Văn Hiến các có tiếng Dương Lăng công chúa trịch thượng ra lệnh…”
Thẩm Hi Hòa hằng giọng rồi lặp lại lời Dương Lăng công chúa: “Tiêu Trường Canh, ngươi ngã choáng váng đầu óc rồi à? Có gan thì trèo lên lần nữa lấy cầu cho bản công chúa!”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Dương Lăng công chúa thoắt xanh thoắt trắng. Tiêu Trường Canh cúi đầu làm như kính cẩn nghe theo. Sắc mặt Hữu Ninh để còn khó coi hơn trước.
“Phụ hoàng… “Bệ hạ, phụ thân thần nữ chỉ có ba người con, Chiêu Ninh và a huynh không thân thiết với thứ muội, không biết huynh muội cùng mẹ khác cha trong các danh môn thế gia có xa cách giống vậy hay không.” Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ ngây thơ, “Nhưng Ngũ công chúa làm vậy thật là chẳng có phép tắc gì cả. Nói thế nào Thập nhị hoàng tử cũng nhỏ hơn nàng ấy, nàng ấy không bảo bọc đệ đệ thì thôi, lại chẳng hề xót thương..
Phụ thân nói rằng hoàng gia là mẫu mực của cả thiên hạ, là tấm gương sáng để dân chúng noi theo, bảo Chiêu Ninh vào Kinh nếu có gì không rõ thì cứ quan sát dáng vẻ của các công chúa mà bắt chước, nhưng thật tình Chiểu Ninh không thể học theo cử chỉ của Ngũ công chúa được.”
“Thẩm Hi Hòa, ngươi dám làm càn!”
“Câm mồm!”
Dương Lăng công chúa thẹn quá hóa giận, quát lớn một câu, nhưng bị Hữu Ninh để trừng mắt, sợ hãi quỳ phịch xuống đất.
“Bệ hạ đừng buồn, có lẽ Dương Lăng công chúa còn nhỏ, thấy điện hạ hồi lâu không đáp nên sợ điện hạ ngã bị thương. Câu trả lời của Trường Lăng công chúa mới khiến Chiêu Ninh được mở mang tầm mắt…”
Thẩm Hi Hòa ngừng một chút, bắt chước giọng điệu Trường Lăng công chúa mà thuật lại cho Hữu Ninh để đang xụ mặt: “Muội sợ cái gì? Dù nó có ngã bị thương đi nữa thì phụ hoàng cũng chỉ thấy nó thật vô dụng mà thôi.”
Thẩm Hi Hòa nói đến đây thì Tiêu Trường Canh lộ vẻ đau lòng vừa đúng độ, nhưng nhìn kỹ lại thấy hắn đang cố nén cười.
“Bệ hạ, phụ thân ta thường nói mười ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, khi còn ở Tây Bắc, nếu ta phạm lỗi, phụ thân ắt sẽ phạt a huynh, không phải vì thiên vị ta mà là vì huynh trưởng có trách nhiệm trong chừng muội muội.
Chiêu Ninh nhớ mang máng Thập nhị điện hạ cùng hai vị công chúa bằng tuổi nhau, còn nhỏ hơn hai vị công chúa vài tháng, sao đệ đệ lại phải nhường nhịn và chăm sóc tỷ tỷ chứ?
Phụ thân không thích thứ muội nhưng cũng chăm lo chu đáo cái ăn cái mặc, không cho ta và a huynh bắt nạt muội ấy.
Thập nhị điện hạ lại phải chịu cách đối xử hoàn toàn trái ngược, lẽ nào cách dạy con của người Kinh thành khác người Tây Bắc chúng ta?”
Thẩm Hi Hòa hỏi với giọng thành khẩn, chỉ thiếu điều nói thẳng Hữu Ninh để không biết dạy con.
Ai cũng biết ngụ ý của nàng nhưng lại không dám nói ra, dẫu muốn khép tội bất kính cho nàng cũng không được.
Lòng Tiêu Trường Canh dậy sóng, tuy sớm nghe nói về danh tiếng của Thẩm Hi Hòa nhưng vì hắn chưa đủ tuổi, lại chẳng có địa vị gì trong cung nên ngoài một lần thấy mặt xa xa tại tiệc mừng thọ Thái hậu, hắn chưa gặp nàng bao giờ.
Hắn biết hết những việc Thẩm Hi Hòa đã làm, nhưng phải đến khi là người trong cuộc, tận mắt chứng kiến nàng châm chọc, khiêu khích bệ hạ thì mới thấy rung động không nói thành lời.
Nàng nói năng từ tốn, có lý lẽ đàng hoàng, bệ hạ không thể nổi giận, đành mặc nàng chế nhạo, hôm nay không riêng gì bệ hạ mà cả hai vị công chúa cũng không thoát được số phận bị nàng trào phúng.
“Chiêu Ninh, vì sao Trường Lăng lại ngã dập mũi?” Hữu Ninh để hỏi bằng giọng cảnh cáo, ông ta có giỏi kiềm chế đến mấy thì cũng là bậc đế vương, cũng coi trọng thể diện.
Thẩm Hi Hòa không hề e sợ, điềm nhiên nói: “Thập nhị điện hạ sợ Chiêu Ninh bị làm khó dễ bèn vội vàng quay về chỗ Tự công chúa, không ngờ lại và phải Tử công chúa sốt ruột chạy đến, Tử công chúa ngã lăn, dáng vẻ chật vật.
Chiêu Ninh không muốn lại đó, kẻo công chúa hiểu lầm Chiêu Ninh muốn nhìn cảnh nàng ấy xấu mặt, thành ra cứ thế đi luôn. Thế nhưng Tử công chúa lại quát Chiêu Ninh đứng lại, trách Chiêu Ninh bất kính, gặp công chúa mà không làm lễ, còn định tát Chiêu Ninh.”
Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Hi Hòa lạnh đi: “Khoan bàn đến việc Chiều Ninh không đến đó là vì từng có khúc mắc với Tứ công chúa, sợ công chúa nghĩ nhiều. Cho dù Chiêu Ninh có thật sự không làm lễ với công chúa đi nữa thì công chúa cũng không có quyền tát Chiêu Ninh. Đương nhiên Chiểu Ninh sẽ không chịu đòn, sẵn có biện pháp phòng thân, bèn lấy hạt châu bắn vào đầu gối công chúa, thế nên công chúa mới ngã xuống!” Thẩm Hi Hòa không muốn che chở Tiêu Trường Canh gì cả, song nàng muốn Trường Lăng công chúa biết rằng dù bệ hạ có biết Thẩm Hi Hòa chính là người hại nàng ta ngã dập mũi thì nàng ta – một công chúa lá ngọc cành vàng, cũng chỉ có thể nhịn nhục.
Thẩm Hi Hòa dứt lời, cả điện im phăng phắc.
Hữu Ninh để nghiêm mặt, ánh mắt lạnh bằng: “Dương Lăng, có đúng thế không?”
Trước ánh mắt uy nghiêm của Hữu Ninh để, Ngũ công chúa Dương Lăng cảm thấy tim đập như trống dồn, khó lòng kìm nén: “Phụ hoàng…”
Nàng ta hoang mang, thoạt đầu còn thấy tức giận vì Thẩm Hi Hòa, sau đó là xấu hổ, giờ thình lình bị bệ hạ hỏi đến, đầu óc nàng ta như trống rỗng, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Nàng ta ngẫm lại lời Thẩm Hi Hòa vừa nói, thấy đều đúng cả, chẳng thể phản bác được gì. Thẩm Hi Hòa cười nhạt, nàng nói nhiều như vậy không chỉ để châm biếm Hữu Ninh đế mà còn là đòn tâm lý đánh vào Dương Lăng công chúa, tránh cho nàng ta ngụy biện.
Dù gì hai người họ cũng là công chúa, lại có cả khổ chủ, nếu làm nũng ăn vạ thì kết quả sau cùng chẳng qua là mỗi người bị đánh năm mươi roi, đó không phải điều Thẩm Hi Hòa mong muốn.
Dương Lăng công chúa ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
Hữu Ninh để đánh hỏi Tiêu Trường Canh: “Có đúng như Chiêu Ninh nói không?”
Thẩm Hi Hòa đã nhận tội làm Trường Lăng bị thương thay hắn, đương nhiên Tiêu Trường Canh không thể phản bác, bằng không Thẩm Hi Hòa sẽ chịu tội khi quân: “Bẩm phụ hoàng, quả thật là thế.”
“Dương Lăng là tỷ tỷ mà không có đức, không yêu thương đệ đệ, phạt cẩm túc trong tẩm cung ba tháng, trẫm sẽ phải nữ quan giáo huấn sáng chiều.” Dương Lăng công chúa tái mặt, trong cung, bị nữ quan giáo huấn có nghĩa là nàng ta thiếu giáo dục, vả lại, người bị phạt sẽ phải quỳ khi nghe giáo huấn, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn mới thôi. “Còn Trường Lăng, niệm tình đang bị thương nên chỉ phạt cấm túc trong cung để còn dưỡng thương. Sau này mà còn tái phạm sẽ phạt nặng!”
Thẩm Hi Hòa thầm nghĩ, bệ hạ quả là nuông chiều Trường Lăng công chúa, có điều nàng đã đạt được mục đích nên cũng chẳng nhiều lời làm gì.
Trong cung chẳng thể có bí mật gì, chẳng mấy chốc chuyện này đã lan khắp hoàng cung, Thiên Viên biết chuyện còn cố tình tìm y quan phụ trách điều trị cho Trường Lăng công chúa: “Ông phải cố gắng chữa trị cho công chúa đấy nhé, làm tốt điện hạ sẽ trọng thưởng.”
Thưởng cái gì? Chẳng lẽ là ngất trước mặt ông ta? Làm sao ông ta chịu nổi.
Sợ thái tử điện hạ ngất xỉu trước mặt mình, y quan vội gật đầu lia lịa: “Hạ quan biết rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]