“Cô đã nói rồi, cô không muốn nghe tin tức gì về nàng nữa!” Thiên Viên còn chưa dứt lời, Tiêu Hoa Ung 3đã hầm hầm quăng sách xuống.
Thiên Viên quỳ phịch xuống: “Quận chúa ngã ngựa mất tích, sống chết chưa biết thế nào!”
1Tiêu Hoa Ung đứng phắt dậy: “Ngươi nói cái gì?”
“Quận chúa.”
Tiêu Hoa Ung không đợi Thiên Viên lặp lại lần nữa mà hối9 hả rảo bước ra ngoài, Thiên Viên hoảng hốt nhào tới níu chân Tiêu Hoa Ung: “Điện hạ, ngài mà ra ngoài là lộ tẩy hết…”
Tiêu3 Hoa Ung khựng lại, đẩy Thiên Viên ra: “Nàng ngã ngựa ở đâu? Vì sao bị ngã?“.
Tiêu Hoa Ung vừa hỏi vừa cởi áo ngoài, thay một8 bộ thường phục. Thiên Viên thuật lại đầu đuôi câu chuyện xong xuôi thì Tiêu Hoa Ung cũng thay áo xong, đeo mặt nạ lên, nháy mắt đã đi mất hút.
Các thị vệ bắt đầu tản ra tìm kiếm Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung đi vòng qua đường mòn dưới chân núi để tránh bọn họ, dõi mắt nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng thấy được thác nước bên dưới.
Thẩm Hi Hòa rơi xuống đầm, tuy nước không sâu nhưng vì có thác nước từ trên trút xuống nên nước chảy rất xiết. Nàng vốn không giỏi bơi lội, lại bị ngộp nước nên đầu óc không được tỉnh táo, cứ thể bị nhấn chìm xuống dưới sâu theo thể nước.
Trước mắt Thẩm Hi Hòa tối sầm, nhưng nàng biết mình không được ngất đi, bằng không chỉ còn một con đường chết. Nàng cố gắng thả lỏng người, để cơ thể từ từ nổi lên, tránh khỏi chỗ thác nước trút xuống có nước chảy xiết.
Thẩm Hi Hòa dồn hết chút sức lực cuối cùng định bơi vào bờ, lại phát hiện trên bờ lúc nhúc rắn xanh xanh đỏ đỏ, nàng bất giác sờ soạng bên hông, may mà chiếc túi thơm không bị rơi mất.
Nàng không dám bơi lên bờ, chỉ có thể bơi lại gần vách đá, không hiểu sao bên này không có đám rắn trông rợn gai ốc kia.
Nàng uống phải mấy ngụm nước, gắng sức hít vào mấy hơi, bỗng có cảm giác dòng nước xung quanh đột ngột chuyển động, khiến nàng có dự cảm xấu. Nàng hít thở chậm lại, bình tĩnh đợi thêm một lát, nghĩ bụng có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đương lúc Thẩm Hi Hòa sắp thở phào nhẹ nhõm, bỗng có một bóng đen khổng lồ vụt lướt qua giữa dòng nước trong xanh làm cho sóng nước dập dềnh Thẩm Hi Hòa sợ thót tim
Cảm giác sợ hãi làm tim nàng lại nhói đau, nóng rát, Thẩm Hi Hòa hít sâu nhiều lần mới bình tĩnh được.
Thẩm Hi Hòa không thể kết luận thử dưới đáy nước là gì, trên bờ lại có rắn, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ được, đang lúc mải suy tư nên đối phó thế nào, một tiếng gọi đầy lo âu vọng đến: “UU!” Là giọng Tiêu Hoa Ung. Thẩm Hi Hòa tưởng mình nghe nhầm, ngay sau đó, tiếng gọi lại vang lên lần nữa: “UU!”
Thẩm Hi Hòa xác định đó chính là Tiêu Hoa Ung Thanh âm của hắn mỗi lúc một gần, Thẩm Hi Hòa không dám lớn tiếng đáp lại, thấy vách đá trước mặt có rêu xanh bèn bắt một nhúm, vo thành viên rồi ném về phía có âm thanh.
Tiêu Hoa Ung tìm từ trên dốc núi xuống đây, đoán rằng Thẩm Hi Hòa hẳn là ngã xuống phía này, nhưng tìm mãi mà không thấy nàng đầu, nghĩ đến triền núi dài thăm thẳm, nếu quả thật nàng rơi xuống đầm, chỉ e…
Chỉ cần nghĩ đến việc nàng có thể sẽ mất mạng, Tiêu Hoa Ung lại thấy lạnh buốt chân tay, không ngừng tự trách, hối hận đến mức chỉ muốn đánh chết chính mình. Hắn hục hặc với nàng làm gì, giận dỗi nàng làm gì cơ chứ?
Nếu không, sao hắn có thể để nàng xảy ra chuyện được? Lần đầu tiên trong đời hắn biết thế nào là hoảng loạn. Hắn sợ, thật sự sợ hãi, sợ mình không thể gặp lại nàng.
Đến giờ phút này hắn mới hiểu ra, mình ra vẻ không thèm để ý chẳng qua là vì đã yêu quá sâu đậm, lại không thể dẹp bỏ lòng tự trọng để ép dạ cầu toàn.
Hắn chỉ cần nàng được bình yên, chỉ cần có thể. Nàng muốn thể nào cũng được, hẳn sẽ không cưỡng ép, cũng không hi vọng xa vời gì hết, chỉ mong nàng vẫn còn sống, chẳng mảy may vương chút sầu lo. Ngay khi Tiêu Hoa Ung sắp tuyệt vọng, cứ ngỡ mình đã phán đoán sai lầm về thời gian và địa điểm, một thứ gì đó chợt lao vút qua trước mặt hắn. Tiêu Hoa Ung đứng lại nhìn theo, chẳng bao lâu lại có thứ gì nữa được ném tới.
Thẩm Hi Hòa sợ Tiêu Hoa Ung không phát hiện ra nên ném thêm lần nữa, tiếng Tiêu Hoa Ung gọi nàng bỗng im bặt, nàng cứ ngỡ hắn đã đi mất, lòng chùng xuống, thì chợt thấy trên bờ có một bóng hình cao lón.
Là một người đeo mặt nạ. Tiêu Hoa Ung đang định nhảy xuống, Thẩm Hi Hòa lại khoát tay áo, chỉ chỉ bên dưới, ngụ ý dưới nước có gì đó, hắn mà tùy tiện nhảy xuống rất có thể sẽ kinh động thứ đó, khiến cả hai người bị nguy hiểm đến tính mạng.
Tiêu Hoa Ung đưa tay lên môi huýt sáo, chim cắt lập tức rít lên vang vọng khắp trời, cùng lúc đó, Tiêu Hoa Ung nhảy ào xuống đầm, tư thế dũng mãnh mà vẫn ưu nhã. Hắn đang bơi về phía Thẩm Hi Hòa thì thấy dưới đáy nước có một bóng đen khổng lồ xuất hiện, sắc mặt Tiêu Hoa Ung trầm xuống, nhanh chóng tóm lấy Thẩm Hi Hòa.
Tiêu Hoa Ung ôm Thẩm Hi Hòa nhảy lên khỏi mặt nước, gần như cùng lúc, một cái đầu khổng lồ nhô lên, nhào về phía bọn họ. Thẩm Hi Hòa gác mặt lên vai Tiêu Hoa Ung, quay mặt về phía nó nên thấy được đó là một con mãng xà khổng lồ.
Bao năm sống trên đời, nàng chưa bao giờ thấy con rắn nào to lớn đến vậy, đầu nó còn to hơn cả thắt lưng nàng, kích thước của nó nằm ngoài sức tưởng tượng.
Khi con mãng xà lao tới cắn xé, hơi thở hôi thối của nó xộc vào mũi Thẩm Hi Hòa, đồng thời, chim cắt dang cánh lao vút xuống, dùng chiếc mỏ nhọn hoắt của mình mổ vào mắt mãng xà, làm đầu nó chệch đi.
Tiêu Hoa Ung ôm Thẩm Hi Hòa lao ra khỏi phạm vi đầm nước, vừa đặt chân xuống đất thì đám rắn nhỏ vốn đang tụ tập trên bờ nghe được tiếng rít của con mãng xà liền bò ra nhung nhúc. Thẩm Hi Hòa đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này, nàng giật phắt túi thơm bên hông xuống, do có khứu giác nhạy bén nên nàng không dùng vải sa mỏng mà dùng vải dầu để làm túi thơm, nhờ vậy bột phần bên trong không bị ướt.
Thẩm Hi Hòa rắc bột phấn lên người Tiêu Hoa Ung, nhất là lên chân, bầy rắn đang định công kích bọn họ nghe mùi bỗng nhao nhao rút lui.
“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Thẩm Hi Hòa nói với Tiêu Hoa Ung, “Thái tử điện hạ…”
Thoạt đầu nàng không nhận ra hắn, nhưng khi được Tiêu Hoa Ung ôm vào lòng, nàng có thể ngửi thấy mùi thuốc gắt mũi quen thuộc kia.
“Nàng cổ chịu một chút.” Tiêu Hoa Ung dịu dàng nói, ôm Thẩm Hi Hòa nhanh chóng rời xa đầm nước quái dị này.
Dường như con mãng xà không muốn rời khỏi đầm nước nên chim cắt chiếm thế thượng phong. Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa chưa đi được bao xa, một đám thị về đã nhìn thấy chim cắt và tìm đến đây, chặn mất đường về của Tiêu Hoa Ung.
“Điện hạ thả ta ra đi.” Tiêu Hoa Ung không thể lộ mặt được.
Nếu một người đeo mặt nạ, lai lịch không rõ ràng thình lình xuất hiện giữa bãi săn, các thị vệ có giết chết ngay lập tức cũng là đương nhiên.
“Nàng nghĩ những thị vệ này không dám ra tay với nàng ư?” Tiêu Hoa Ung ôm Thẩm Hi Hòa đi về hướng khác: “Đừng coi thường Trường Lăng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]