Phụ nữ vĩnh viễn không hiểu được đàn ông coi trọng điều gì. Có lẽ đó là một khúc mắc không bao giờ cởi bỏ được trong lòng Tổn vương.
Kh3i Hữu Ninh Để tìm ông ta, bảo ông ta hãy xây dựng một đội quân để đối phó với Thẩm Nhạc Sơn, Tổn vương rất sẵn lòng.
Dù gì thì khi Hữu1 Ninh Đề tìm đến, Tốn vương đã không còn quyền từ chối, trừ khi ông ta chết. Đằng nào cũng là một con đường chết, vậy sao không cởi bỏ khúc mắ9c trước khi lìa đời, chỉ cần đội quân ông ta xây dựng có thể tiêu diệt quân Tây Bắc, thắng được Thẩm Nhạc Sơn thì ông ta có chết cũng không hố3i tiếc.
“Chậc, bệ hạ đúng là giỏi chơi đòn tâm lý” Bộ Sơ Lâm rùng mình.
Nhất định là Hữu Ninh Đế đã sớm nhận thấy Tốn vương kh8ông cam tâm chịu thua nên mới tìm ông ta, hứa hẹn sẽ hậu đãi con cháu ông ta, đồng thời cho Tổn vương một cơ hội cởi bỏ khúc mắc. Tốn vương là người hiểu rõ Thẩm Nhạc Sơn nhất, đội quân do ông ta dốc lòng huấn luyện hắn sẽ là khắc tinh của quân Tây Bắc.
“Muội phải nói Tây Bắc vương đề phòng đi đẩy” Bộ Sơ Lâm dặn dò.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa cảm thấy ấm lòng: “Ngay khi biết được bệ hạ đang xây dựng một đội quân bí mật, ta đã biết bọn họ muốn nhắm vào Tây Bắc”
Bộ Sơ Lâm nhẹ nhàng gật đầu rồi chợt hỏi: “Nói vậy, vụ hỏa hoạn ở tông miếu không phải là sự cố ngoài ý muốn mà là có người gây nên?” “Không ngờ ngươi mà cũng nghĩ được như thế” Thẩm Hi Hòa hời hợt khen một câu. Bộ Sơ Lâm: “…”
Bộ Sơ Lâm bĩu môi, nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt đề phòng: “Muội đừng nói việc này cũng do Thái tử điện hạ đứng đằng sau nhé.”
Thẩm Hi Hòa chậm rãi gật đầu: “Trừ hẳn ra, không còn ai đủ khả năng lội Tổn vương ra ánh sáng một cách chuẩn xác như thế” Sau khi biết Hữu Ninh Để đang xây dựng đội quân bí mật, Thẩm Hi Hòa và Thẩm Vần An nhiều lần tra xét các đối tượng hiện nghi trong triều, từ người còn sống đến kẻ đã chết, trong đó cũng có Tổn vương, nhưng theo bọn họ điều tra được thì Tổn vương quả thật đã chết.
Bọn họ điều tra không ra, thế mà Tiêu Hoa Ung lại làm được, không những thế còn ép Tổn vương phải xuất hiện, không biết Tiêu Hoa Ung đã phải theo dõi bao lâu mới nắm bắt được cơ hội nghìn năm có một này. Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa lại nói: “Ta ngờ rằng Tổn vương đã rơi vào tay Thái tử điện hạ”
Bộ Sơ Lâm tròn mắt, mặt cứng đờ, một lúc lâu sau mới sợ hãi nuốt nước bọt: “UU, muội ngẫm lại giúp ta, trước kia ta đã bao giờ đắc tội Thái tử điện hạ chưa?”
Các hoàng tử của Hữu Ninh Để chẳng có ai là đơn giản cả, Bộ Sơ Lâm cứ ngỡ vị Tín vương điện hạ quỷ quyệt kia đã là xuất chúng lắm rồi, nay mới biết Thái tử điện hạ mà nàng ta vẫn luôn bỏ qua mới là rồng ẩn đầm sâu, nàng ta đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn!
“À, cũng không có gì, chẳng qua có vài lần gọi hắn là ma ốm mà thôi” Thẩm Hi Hòa hờ hững lên tiếng.
Bộ Sơ Lâm hoảng hồn hoảng vía: “Không, không, không, Thái tử điện hạ thọ sánh ngang trời, đời đời sống mãi..”
“Ngươi chỉ gọi thế trước mặt ta thôi mà lo cái gì?” Thẩm Hi Hòa nghe không nổi nữa, dứt khoát ngắt lời Bộ Sơ Lâm.
“ha, ta sợ gì chứ? Bộ Sơ Lâm lập tức ưỡn ngực thẳng lưng. Thẩm Hi Hòa cười gian xảo: “Vậy ngươi định cho ta bao nhiêu để làm phí bịt miệng đây?”
Bộ Sơ Lâm: “…”
“Chúng ta là bạn thân cơ mà?” Bộ Sơ Lâm lôi tình nghĩa ra nói chuyện.
“Nhưng ta và Thái tử điện hạ rồi sẽ thành thân” Thẩm Hi Hòa trầm ngâm, “Phu thê và bằng hữu sao giống nhau được”
Bộ Sơ Lâm: “…”
“Cơ mà… hai người đã thành thân đầu? Đương nhiên là ta thân với muội hơn” Bộ Sơ Lâm dõng dạc.
Thẩm Hi Hòa gật đầu: “Ngươi nói đúng”
Bộ Sơ Lâm chỉ vừa chớm mỉm cười, Thẩm Hi Hòa đã nói: “Đợi khi nào gã đến Đông cung rồi, ta sẽ tính sổ với người trên cương vị Thái tử phi”
Bộ Sơ Lâm: “..”
Bộ Sơ Lâm nhắm mắt lại vẻ cam chịu, hào phóng cất tiếng: “Nói đi, muội muốn cái gì?”
“Ngươi có thứ gì ta cần sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi ngược lại.
“Ta..” Bộ Sơ Lâm lắp bắp mãi không nói nên lời.
“Ngươi thiếu nợ ta biết bao nhiêu rồi cơ chứ?” Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ rộng lượng, “Thôi cứ thiếu tiếp đi.” “Một cái ơn cứu mạng, hai món nợ ân tình.” Bộ Sơ Lâm xòe tay nhẩm tính, suýt nữa lồi cả mắt, “Bây giờ ta đang thiếu muội hai cái ơn cứu mạng, ba món nợ ân tình?”
Thẩm Hi Hòa vừa cứu nàng ta thêm một lần, nếu quy cả phí bịt miệng ra nợ ân tình thì sẽ thành hai cái ơn cứu mạng, ba món nợ ân tình.
“Cứ ghi nợ đi, sau này nghe ta sai phái trừ nợ” Thẩm Hi Hòa hờ hững nói, sau đó cầm sách lên đọc tiếp.
Bộ Sơ Lâm không dám quấy nhiễu Thẩm Hi Hòa nữa, lòng thầm nghĩ mình thiếu nợ Thẩm Hi Hòa nhiều vậy, chỉ e có bản thân cũng không trả hết được? Nàng ta chẳng còn tâm trạng nào thưởng thức món ngon nữa, bụng dạ hậm hực, mặt mày rầu rĩ.
Cuối cùng Thẩm Hi Hòa cũng được yên tĩnh đến tận lúc về tới Kinh thành.
Lúc xuống xe ngựa, Bộ Sơ Lâm nói: “Ta lấy được tổ ong rồi, bên trong đầy ắp mật và ong. Ta đã giao cho thợ nuôi ong, mai sẽ bảo hẳn đem cho muội”
Khổ nỗi chuyện này không thể xem như trả ơn được, vì nàng ta đã hứa với Thẩm Hi Hòa từ trước.
“Ừ” Nhìn dáng vẻ hậm hực của Bộ Sơ Lâm, tâm trạng Thẩm Hi Hòa vui vẻ hẳn lên, “Về nhà chú ý dưỡng thương, thiếu thuốc gì thì đến tìm ta, đừng vào cung, cũng đừng đến tiệm thuốc mua, kẻo bị lộ thân phận”
Nụ cười của Bộ Sơ Lâm cứng đờ, nàng ta thẫn thờ quay người bỏ đi. Đám Bích Ngọc nhìn mà không nhịn được cười, chẳng hiểu sao bọn họ rất thích xem quận chúa bắt nạt Bộ thể tử.
“Quận chúa!” Sau lưng chợt có người kêu to đầy kích động. Thẩm Hi Hòa ngoài đầu lại, thấy Trân Châu đang đứng trước cửa quận chúa phủ, nàng ta mặc một bộ y phục lụa trắng, trên tóc cài một đóa hoa bằng ngọc trai, mắt ngấn lệ.
Trân Châu rảo bước chạy đến trước mặt Thẩm Hi Hòa, làm lễ với nàng: “Trân Châu thỉnh an quận chúa”
Thẩm Hi Hòa đỡ nàng ta dậy: “Em gầy đi đấy”
“Sức khỏe quận chúa đã khôi phục rồi sao?” Trân Châu tỉ mỉ quan sát Thẩm Hi Hòa, ánh mắt rưng rưng. Nàng ta quay về đã hai ngày nay, trong phủ có Tử Ngọc ở lại trong nhà, được nghe Tử Ngọc kể lại những chuyện đã xảy ra từ khi Thẩm Hi Hòa vào Kinh đến giờ, nghe mà vừa mừng vừa sợ.
“Trân Châu tỷ tỷ về rồi, sau này quận chúa không còn thương em nhất nữa” Bích Ngọc và ghen tỵ.
Câu đùa của nàng ta khiến bầu không khí vui vẻ hẳn lên, Thẩm Hi Hòa nói: “Ta thương em nhất hồi nào?”
Bích Ngọc lập tức che mặt bật khóc, làm Trần Châu đang khóc rưng rức cũng phải phì cười.
Thẩm Hi Hòa nhận thấy Trân Châu đã thay đổi rất nhiều, có thể tự tin tỏa sáng, tựa như một viên ngọc trai bấy lâu phủ bụi mờ nay bỗng lấp lánh rạng ngời, xem ra mấy tháng nay nàng ta đã trải qua rất nhiều chuyện. “Trân Châu, em sao chép một bản ghi chép của lão ông, mai Tề đại phu đến thì tặng cho hắn. Đây là quà cảm ơn mà Thẩm Hi Hòa muốn tặng cho Tạ Uẩn Hoài.
“Nô tỳ đã sao chép xong rồi” Về phủ được hai ngày, nàng ta đã tranh thủ viết xong. Dù có đi bao lâu, một khi đã quay về, nàng ta luôn là người hiểu quận chúa nhất.
Thẩm Hi Hòa cầm lấy bản sao chép Trần Châu đưa, tươi cười rạng rỡ: “Ngày mốt ta muốn vào cung gặp Thái tử điện hạ, em và A Hỉ đi cùng ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]