Có vài hộ vệ võ công cao cường tham gia vào công cuộc bắt mèo, khổ nỗi bị hai mật thám Bích Ngọc và Mặc Ngọc quấy phá nên nhiều lần tưởng c3hừng sắp bắt được Đoản Mệnh nhưng nó đều trốn được, cuối cùng, nó nhảy nhóc lên nóc nhà.
Đúng lúc này, Viễn thị được nha hoàn dìu 1đến, bà ta đi đứng khoan thai, sắc mặt không được khỏe.
“Mong quận chúa thứ lỗi, ta đang khó chịu trong người, tiếp đãi không được9 chu đáo.” Nụ cười của Viên thì có vẻ yếu ớt, thực chất là không tập trung.
“Phu nhân, chúng ta không cần khách sáo làm gì, hôm na3y ta đến đây để tìm Tề đại phu.” Thẩm Hi Hòa đi thẳng vào đề, “Ta điều tra được, ba ngày trước người hầu của quý phủ đã mời hắn đến đây,8 có người tận mắt chứng kiến, nhưng đã ba ngày rồi mà hắn vẫn chưa về.
Bệnh tình của ta vẫn luôn do Tề đại phu thăm khám, hôm nay là ngày hằn phải đến quận chúa phủ tái khám cho ta, nhưng đợi mãi không thấy hằn đầu. Nếu phu nhân đã được khám xong thì trả Tề đại phu lại cho ta đi, ta đang chờ hắn cứu mạng đấy.”
“Quận chúa, ta không biết vị đại phu nào họ Tề cả.” Viên thị vờ hồ đồ.
“À, hắn vốn mang họ Tạ, sau này theo họ mẫu thân.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nhìn Viên thị, “Bởi kể mẫu của hắn quả độc ác, hắn không thể không cắt tóc ân đoạn nghĩa tuyệt để bảo toàn tính mạng.”
“Quận chúa!” Viên thị biến sắc, giận tái mặt, “Nể mặt cô được bệ hạ khâm phong nên ta mới nhún nhường, nhưng cũng không thể mặc cho cô đến tận nhà nhục mạ ta, ta cũng là quốc công phu nhân được bệ hạ sắc phong!”
“Quốc công phu nhân à, giờ thì bà biết người ta nói đến rồi sao?” Thẩm Hi Hòa lộ về chế nhạo, “Nếu quốc công phu nhân đã biết người đó là ai rồi thì hãy giao người ra đấy, đừng ép ta phải lục soát phủ.”
“Quận chúa ăn nói đao to búa lớn quá nhỉ!” Một giọng nói trầm thấp, ẩn chứa vẻ uy nghiêm vang lên. Thẩm Hi Hòa nhìn sang, Tạ quốc công Tạ Kích chậm rãi bước đến. Ông ta mặc áo cổ tròn màu xanh thẫm, dáng vẻ oai vệ.
“Quốc công gia.” Vừa thấy Tạ Kích, Viễn thị vội rảo bước tới chỗ ông ta, vẻ mặt vẫn còn giận dỗi và ấm ức.
Tạ Kích vỗ về mu bàn tay bà ta, đứng trước mặt Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa xem Kinh đô như Tây Bắc sao? Dù là công chúa hoàng tử của bệ hạ cũng không dám không xem ai ra gì như thế, quốc công phủ của ta mà dám bảo lục soát là lục soát!”
Thẩm Hi Hòa khoan thai đứng dậy, đầu tiên là đoan trang làm lễ vãn bối chào hỏi Tạ Kích, sau đó thẳng lưng mà nói: “Tạ quốc công, hoặc là ông giao Tề đại phu ra ngay bây giờ, hoặc là ta lập tức lục soát quốc công phủ của ông.
Tạ quốc công nếu muốn thì cứ tố cáo với bệ hạ, tiện thể trách mắng Chiêu Ninh vô lễ, xúc phạm quốc công phủ cũng được, để xem bệ hạ xử phạt Chiêu Ninh thể nào?”
Thái độ phách lối của Thẩm Hi Hòa làm Tạ Kích tức giận xanh mặt: “Quận chúa không sợ thật chứ gì, được, được lắm! Ta muốn xem thử rốt cuộc quận chúa có khả năng một tay che trời ở chốn Kinh thành hay chăng!”
“Tạ quốc công, ông nên ngẫm lại cho cẩn thận, nếu kiện cáo đến ngự tiền thật, ta e rằng ông sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.” Thẩm Hi Hòa hời hợt nói, ý tứ khiêu khích rõ mồn một.
“Ta cũng muốn nói với quận chúa câu này đấy!” Tạ Kích cười gằn, khó nén nổi giận dữ.
Nụ cười nhạt nhẽo trên mặt Thẩm Hi Hòa vụt tắt: “Mạc Viễn, lục soát cho ta!”
Mạc Viễn lập tức dẫn thủ hạ vọt vào. Thẩm Hi Hòa ốm yếu bẩm sinh, mấy lần suýt chết, mà nguyên nhân khiến nàng thành ra như thế thì hoàng gia lại không tiện nói ra, thế nên nàng mới được Hữu Ninh Để phong làm quân chủa, có đất phong, được hưởng đãi ngộ ngang hàng quốc công, được ban kim bài ngự tử, được quyền có năm trăm hộ vệ.
Nàng là nữ lang duy nhất có hộ vệ của riêng mình, những người này đều được điều đến từ quân doanh Tây Bắc.
Tạ quốc công phủ cũng có hộ vệ, song chỉ có bốn năm mươi người, hôm nay Thẩm Hi Hòa mang đến đây những hai trăm người, bọn họ dễ dàng ngăn chặn hộ vệ của Tạ quốc công phủ, nhưng còn chưa bắt đầu lục soát thì người của Kinh triệu phủ và Kim Ngô vệ đã lần lượt chạy tới.
“Sao quận chúa lại động can qua ở Tạ quốc công phủ thế này?” Thật tình Kinh triệu doãn sợ Thẩm Hi Hòa lắm rồi.
Ông ta nghĩ mình nên nhanh chóng xin chuyển vị trí, dù là thăng chức hay giữ nguyên phẩm cấp đều được, cho dù không có thực quyền cũng không sao! Chứ chừng nào Chiêu Ninh quận chúa còn ở trong Kinh, chừng ấy ông ta còn nơm nớp lo sợ trên ghế Kinh triệu doãn, sớm muộn gì cũng bị quận chúa làm tổn thọ.
“Chương công, kim bài ngự tử của ta bị mất, ta ngờ là rơi trong Tạ quốc công phủ, nhưng Tạ quốc công và Tạ quốc công phu nhân khăng khăng không chịu trá, ta chẳng còn cách nào khác ngoài sai người lục soát phủ.” Thẩm Hi Hòa dong dạc.
Tạ Kích và Viễn thị tức điên trước sự vô sỉ của nàng, Tạ Kích quát lớn: “Nói hươu nói vượn!”
Ông ta giận dữ đến mức chẳng buồn đôi co với Thẩm Hi Hòa nữa, cứ thể phất tay áo lao ra ngoài, đoạt lấy một con ngựa của Kim Ngô vệ rồi giục ngựa chạy thẳng đến hoàng cung. Thẩm Hi Hòa thấy vậy vẫn thản nhiên như không.
Kinh triệu doãn và tướng lĩnh Kim Ngô vệ cũng không đoán được ai mới có lý, Kinh triệu doãn bèn nói với giọng thương lượng: “Quận chúa, hay là để bệ hạ phán xử việc này đi, quận chúa theo chúng ta tiến cung nhé?”
Thẩm Hi Hòa hỏi: “Ta còn chưa lục soát tìm kim bài cơ mà?”
Kinh triệu doãn cố nén cơn đau đầu: “Quận chúa có chứng cứ gì không mà đoán vậy?”
“Không có.” Thẩm Hi Hòa nói thẳng, “Nhưng nhất định là kim bài của ta đang ở trong Tạ quốc công phủ.” Kinh triệu doãn “ ”
Kinh triệu doãn hít một hơi sâu, không thể không hỏi nghiêm túc: “Quận chúa có biết nếu kim bài của quận chúa không có trong Tạ quốc công phủ mà quận chúa lại ngang nhiên xông vào thì theo luật sẽ bị phạt trượng không?”
“Không sao, ta có kim bài cơ mà.” Thẩm Hi Hòa chẳng bận tâm.
Kinh triệu doãn: “…”
“Quận chúa, nếu lục soát Tạ quốc công phủ mà không tìm ra kim bài, chắc chắn bệ hạ sẽ thu hồi kim bài của quận chúa.”
“Đa tạ Chương công, có điều chương công lo lắng nhầm người rồi, Chương công nên nhắc nhở Tạ quốc công phu nhân mới phải, nếu lục soát được kim bài trong Tạ quốc công phủ thì Tạ quốc công phủ sẽ phải chịu tội gì.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói.
Thấy Thẩm Hi Hòa nói chắc nịch như thế, Kinh triệu doãn không khỏi nghĩ thầm, lẽ nào Thẩm Hi Hòa không sợ gì cả?
Thẩm Hi Hòa không chịu theo bọn họ vào cung, Kinh triệu doãn đành cùng nàng ở lại đây đợi Hữu Ninh Để triệu kiến, tránh để Thẩm Hi Hòa tranh thủ lúc ông ta và Kim Ngô vệ rút lui mà cho người lục soát Tạ quốc công phủ.
Chừng hai khắc sau, Lưu Tam Chỉ đích thân cưỡi ngựa đến, tuyên Thẩm Hi Hòa vào cung.
Thẩm Hi Hòa không chịu đi: “Lưu công công, kim bài của ta đang nằm trong Tạ phủ, Kim Ngô vệ và Kinh triệu doãn phải phải người canh giữ mới được, người của ta cũng phải ở lại trông chừng người của Tạ phủ, kéo bọn họ động tay động chân, giấu mất kim bài của ta.”
“Quận chúa, cô đừng có mà vu khống!” Viễn thị bị Thẩm Hi Hòa chọc giận, chỉ muốn nhào tới xé xác nàng.
Tạ quốc công phủ chưa bao giờ bị người ta hãm hại và lăng nhục đến thế này!
“Có phải vu khống hay không, phải cho người lục soát mới biết.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói.
“Quận chúa, bệ hạ vẫn đang đợi đấy?” Lưu Tam Chỉ thấp giọng nhắc nhở.
“Ta cũng không muốn bệ hạ phải đợi lâu, nhưng việc này mang tính quyết định ta và Tạ quốc công phủ ai đúng ai sai.” Thẩm Hi Hòa khăng khăng: “Nếu không làm rõ đến cùng, làm sao ta dám đi khỏi đây được?”
“Quận chúa, nếu lục soát Tạ quốc công phủ theo lời quận chúa mà không tìm được kim bài, quận chúa có bằng lòng gánh chịu hậu quả không?” Lưu Tam Chỉ hạ giọng nhấn mạnh từng tiếng với Thẩm Hi hòa. Thẩm Hi Hòa nói: “Nếu không tìm được kim bài trong Tạ quốc công phủ, ta sẵn sàng chịu tội làm mất kim bài, đồng thời dập đầu tạ tội với Tạ quốc công.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]