Giữa Tây Bắc và Thục Nam còn cần chọn nữa à? Đương nhiên là mềm nắn rắn buông!
Thục Nam làm sao so được với Tây Bắc?
Không xét đến địa hình, binh lực, chỉ riêng việc Thục Nam giáp giới với nơi đóng quân của Cảnh vương đã đủ rồi.
Nếu Thổ Phồn có độ1ng tĩnh gì, Cảnh vương có thể ổn định hậu phương.
Nếu là Tây Bắc, một khi thay đổi chủ soái, Đột Quyết ắt sẽ đục nước béo c9o, khi đó chẳng có binh mã nơi khác viện trợ.
Chỉ cần Hữu Ninh đế chưa lú lẫn, đương nhiên sẽ chọn ra tay với Thục Nam!
“Không được, ta phải gửi tin cho phụ thân để ông ấy đề phòng” Bộ Sơ Lâm nhấp nhổm không yên. “Bây giờ bệ hạ đang theo dõi ngươ8i sát sao, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Thẩm Hi Hòa can ngăn, “Chỉ cần ngươi không có chuyện gì, Thục Nam sẽ không sinh biển”
| Bộ Sơ Lâm nghĩ cũng phải, nếu có thể trực tiếp ra tay với Thục Nam, Hữu Ninh để đã không nhằm vào mình.
“Nếu ta đoán không nhầm, chuyện này là do Thôi Thiếu Khanh thúc đẩy” Thẩm Hi Hòa liếc nàng ta đầy ý nhị.
Bộ Sơ Lâm cứng đờ người: “Muội nói là tảng đá… là Thôi Tấn Bách thúc đẩy bệ hạ ám sát ta?”
Nàng ta bỗng dưng thấy tim trống rỗng, chẳng hiểu sao lại có cảm giác buồn bực.
“Ai có thể chống lại lệnh của bệ hạ chứ” Thẩm Hi Hòa thản nhiên nhìn nàng ta, “Bệ hạ làm vậy để thăm dò hắn, thăm dò hai người, đương nhiên hắn có thể từ chối, nhưng một khi làm vậy, hắn sẽ đánh mất lòng tin tưởng của bệ hạ, mà bệ hạ vẫn sẽ ra tay giết người. Thà rằng hắn nhận lời tự mình sắp xếp việc này, như vậy có thể bảo đảm an toàn cho người ở mức tối đa
Sau cơn mưa trời lại sáng, Bộ Sơ Lâm dè dặt hỏi: “Thật thế à?”
“Việc này do hắn cố tình thúc đẩy hay là bệ hạ muốn thăm dò hắn đều chỉ là phán đoán của ta” Thẩm Hi Hòa nói. Bộ Sơ Làm quen biết Thẩm Hi Hòa không phải mới một hai ngày, biết nàng không nắm chắc sẽ không dễ gì mở miệng: “Xem ra chuyến đi lần này ta phải cẩn thận đây.”
“Ta có một cách có thể bảo đảm tính mạng cho ngươi” Thẩm Hi Hòa chợt nói.
Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt giật tay ra “Ta rất dễ bị thuyết phục chỉ cần lợi ích đủ lớn”
Bộ Sơ Lâm: “…”
Bộ Sơ Lâm dầu môi phồng má, suýt nữa biến mình thành ếch xanh: “Mấy ngày trước phụ thân ta gửi thư, nói đã giúp ngươi vơ vét không ít xương khủng long, sau đó phát hiện có một thương nhân Thổ Phồn đang nắm một lượng lớn”
“Đây là món nợ lần trước người thiếu ta cơ mà?” Thẩm Hi Hòa chau mày.
Bộ Sơ Lâm ủ rũ gục đầu: “Nói đi, muội muốn gì?”
“Thục Nam nhiều hoa thơm cỏ lạ, ngươi cho người tìm kiếm một ít đi.” Thẩm Hi Hòa nói.
“Chỉ thế thôi à?” Bộ Sơ Lâm không tin, việc này quá đơn giản.
“Ta muốn những loại hoa có quý hiếm mình chưa từng thấy, không cần nhiều, ba mươi loại khác nhau là đủ” Thẩm Hi Hòa giơ ba ngón tay thon.
Bộ Sơ Lâm: “…”
“Có thể tìm từ từ được không?” Tìm một lúc ba mươi loại hoa có quý hiếm e là không được.
“Được, ngươi cứ thong thả mà tìm” Thẩm Hi Hòa rộng rãi.
Thể là Bộ Sơ Lâm lại thấy UU muội muội vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, là nữ lang tốt nhất trần đời.
Bích Ngọc và Trân Châu đứng bên cạnh không đành lòng nhìn thẳng dáng vẻ ngốc nghếch của Bộ thể tử.
“Muội nói có cách giúp ta bảo vệ tính mạng là gì vậy?” Bộ Sơ Lâm chớp mắt.
“Ta đi cùng ngươi.” Thẩm Hi Hòa nói.
Bộ Sơ Lâm: “..”
Không riêng gì Bộ Sơ Lâm giật nảy mình, mà đám Trân Châu cũng hoảng hốt, Trân Châu nói: “Quận chúa…”
“Theo lời người nói, việc này liên lụy rất rộng, dù ngươi vâng lệnh bệ hạ đi điều tra cũng chưa chắc thu hoạch được gì. Ta có kim bài ngự tử, không ai dám thờ ơ.” Thẩm Hi Hòa phân tích tỉ mỉ cho Bộ Sơ Lâm, “Ta khác ngươi, bệ hạ muốn người chết, lại không ngờ hai chúng ta ở cùng một chỗ… Cho dù bệ hạ có muốn xâm chiếm Thổ Phồn đi nữa thì cũng không muốn ta có gì bất trắc.”
Một khi nàng xảy ra chuyện, Hữu Ninh để sẽ không dám đánh Thổ Phồn, sợ đến lúc đó bị Thẩm Nhạc Sơn đảnh lên sau lưng.
Bộ Sơ Lâm: “..”
Thật đáng giận!
“Cùng là con cái của vương gia khác họ, sao hai ta lại khác biệt đến thế?” Hoàng thượng chỉ mong nàng ta chết đi, lại sợ Thẩm Hi Hòa có gì sơ suất!
“À, ta nghĩ lệnh tôn có lẽ cũng có nghi hoặc tương tự.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, dáng vẻ thanh nhã mê hồn.
Bộ Sơ Lâm nhất thời chưa kịp phản ứng, ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu phụ thân mình nghi hoặc điều gì, chẳng phải lúc trước xảy ra chuyện quân nhu bị ăn chặn, ông từng nói cùng là con gái của vương gia khác họ, sao nàng ta và Thẩm Hi Hòa lại chênh lệch lớn đến vậy hay sao?
Bộ Sơ Lâm: “..”
Càng hậm hực hơn!
“Quận chúa, bệ hạ sẽ không đồng ý để ngài rời Kinh đầu.” Trân Châu cũng không muốn, bệ hạ sợ quận chúa gặp bất trắc, nhưng cũng có kẻ mong quận chúa xảy ra chuyện, qua đó kích động xung đột giữa Tây Bắc và bệ hạ, thừa cơ đục nước béo cò.
“Ta sẽ khiến bệ hạ đồng ý.” Thẩm Hi Hòa bật cười, “Rời Kinh bảo vệ Bộ thể tử chỉ là tiện thể mà thôi, ta còn nguyên nhân khác.”
Tiện thể…
Tim Bộ Sơ Lâm như bị đâm trăm nghìn lỗ, có điều Thẩm Hi Hòa sẽ chẳng buồn bận tâm nàng ta đau lòng thế nào, Bộ Sơ Lâm rầu rĩ gục đầu: “Bệ hạ đã muốn ra tay với ta còn cho muội theo ta thế nào được?”
“Ngươi đi trước lo chuyện tra án của ngươi, ta làm việc của ta, sau đó ta lại đi tìm người là được chứ gì đâu?” Nói rồi, Thẩm Hi Hòa cười gian, “Có điều người phải tự bảo vệ mình đấy, đừng tắt thở trước khi ta tới.”
“Hừ, muội xem thường ai thế hả?” Bộ Sơ Lâm bĩu môi vẻ không vui.
“Được rồi, ngươi về sớm chuẩn bị đi, Thôi Thiếu Khanh đã đề cập đến việc này, có lẽ trong vòng một hai ngày tới bệ hạ sẽ có lệnh thôi.” Thẩm Hi Hòa phất tay.
Không thể ăn chực cơm, Bộ Sơ Lâm càng hậm hực hơn.
Thẩm Hi Hòa chẳng quan tâm nàng ta vui hay buồn, Bộ Sơ Lâm đành chậm chạp lê bước.
Bộ Sơ Lâm đi rồi, Trân Châu lo lắng hỏi: “Sao quận chúa lại muốn rời Kinh?”
Tùy A Hỉ muốn nói lại thôi, Thẩm Hi Hòa nhìn hắn rồi nói: “Ta muốn đến quận Lịch Dương một chuyến, tìm một loại hoa quỳnh hiếm có, loại hoa này chỉ nở vào quãng cuối Thu đầu Đông.”
“Sao phải tìm loại hoa này ạ?” Trân Châu không hiểu, “Phải người đi tìm là được mà, nếu quận chúa không yên tâm, nô tỳ dẫn người đi tìm cũng được.” Nàng ta không muốn để Thẩm Hi Hòa rời Kinh.
“Loại hoa quỳnh này không phải năm nào cũng nở, lại cực kỳ mong manh, nếu nhổ cây đi, rễ rất dễ khô héo. Em chưa thấy bao giờ, làm sao biết được đó có phải loại hoa quỳnh ta muốn tìm hay không, làm sao kết luận được nó có thể nở hoa hay không?” Thẩm Hi Hòa nói với giọng quả quyết, “Em yên tâm đi, ta tự biết chừng mực, chắc chắn sẽ thu xếp thỏa đáng.”
“Đó là hoa quỳnh gì thế ạ?” Trân Châu theo học y, kiến thức y học rất phong phú.
“Hoa quỳnh là mảnh.” Thẩm Hi Hòa nói.
Hoa quỳnh có rất nhiều chủng loại, trong đó hoa quỳnh lá mảnh là hiếm nhất, Trân Châu toan mở miệng, lại bị Thẩm Hi Hòa trừng mắt, đành cúi đầu.
Thấy vậy, Tùy A Hỉ hơi tự trách, hắn không nên nói với quận chúa rằng hoa quỳnh lá mảnh có ích với Thái tử điện hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]