Chương trước
Chương sau
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Phủ Hà Nam rất gần Kinh thành, Chiêu vương mang theo thành chỉ của Hữu Ninh để gấp gáp lên đường, nên chỉ
mất nửa ngày đã đến nơi.


Thẩm3 Hi Hòa đợi một lát để hắn có thời gian rửa mặt thay áo rồi đi cầu kiến. Tiêu Trường Mân từng gặp Thẩm Hi
Hòa tại bữa tiệc ngắm hoa cúc của 1Vinh quý phi và tiệc mừng thọ Thái hậu. Thẩm Hi Hòa quả là một mỹ nhân,
nhưng Tiêu Trường Mân không thích khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo của9 nàng.


“Nếu quận chúa đến đây vì án trộm mộ thì xin cứ yên tâm, tiểu vương đã nắm giữ chứng cứ rồi, sẽ phản xử theo lẽ
công bằng” Tiêu 3Trường Mân nói trước.


Thẩm Hi Hòa cười nhạt, bưng cốc trà lên thong thả hợp một ngụm rồi mới nói: “Vương gia, tội này đáng bị tru di
8cửu tộc, vương gia cũng là một trong số cửu tộc đấy. Bệ hạ sẽ không vì vương gia mà ân xá cho bọn họ, bởi lẽ
hành vi này cần bị trừng phạt nghiêm khắc để răn đe. Thế là bệ hạ sẽ bắt vương gia hưu thế, trưởng tử của vương
gia, cũng là trưởng tốn của bệ hạ, sẽ biến thành thứ tử, thứ tôn, cho dù là vai trưởng thì cũng không thể lọt vào mắt
xanh của bệ hạ được nữa.”


Hữu Ninh để có nhiều hoàng tử đã trưởng thành, trong số đó không ít người đã thành hôn, nhưng chỉ có mình Tiêu
Trường Mẫn có con trai, chính là hoàng trưởng tôn, thỉnh thoảng còn được Hữu Ninh đế triệu kiến, ân sủng không
tồi.


“Quận chúa đến đây để cười nhạo tiểu vương sao?” Tiêu Trường Mân sa sầm mặt.


Chuyện này hắn đã biết từ trước, khi nghe tin Vu Tạo phạm tội, hắn đã biết không còn đường cứu vãn, nhưng cũng
không thể vì bảo vệ trưởng tử mà để cả nhà phải chôn cùng Vu gia được.


Thẩm Hi Hòa nhìn ra phía trước, làm như không thấy vẻ bực bội đang cố kiềm nén của Tiêu Trường Mân: “Trừ khi
điện hạ giết chết con trai mình, bằng không bách tính là nạn nhân của vụ án trộm mộ này sẽ không bao giờ quên
được trưởng tử của điện hạ chính là dòng dõi của Vụ gia. Cả đời vương gia sẽ không thoát được bóng ma này.
Nhưng nếu vương gia thật sự để trưởng tử chết yểu, bá quan văn võ, thậm chí là bệ hạ sẽ nghĩ về vương gia như
thế nào?”


Thẩm Hi Hòa chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn Tiêu Trường Mân đăm đăm.


“Rốt cuộc quận chúa có ý gì?” Tiêu Trường Mân siết chặt tay vịn, mu bàn tay nổi gân xanh, sắc mặt lạnh bằng.


“Ta đến đây để hiển kể cho vương gia, giúp vương gia xoay ngược tình thế.” Thẩm Hi Hòa nói khẽ, “Có điều
phương án này khá mạo hiểm, còn phải xem vương gia có dám hay không.”


Tiêu Trường Mân nheo mắt nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ dò xét, không tin nàng lại tốt bụng đến thế.


“Đương nhiên ta làm vậy không phải vì vương gia, mà là vì việc này sẽ có lợi cho ta.” Thẩm Hi Hòa phân tích tỉ mỉ
cho hắn nghe, dù gì khi đi gặp Vụ Tạo hắn cũng sẽ biết cả thôi, “Thế là ta và vương gia đôi bên cùng có lợi, vương
gia cũng có thể biết được kẻ âm thầm hãm hại mình là ai.”


“Đôi bên cùng có lợi?” Tiêu Trường Mân nghe vậy thì bật cười, có phần tức giận, Quận chúa được lợi quá nhiều,
trong khi ta phải gánh vác hết thảy, còn bị quận chúa nắm thóp, quận chúa xem ta là kẻ ngốc sao?”


“Được lợi quá nhiều ư?” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, “Chẳng qua ta chỉ muốn biết kẻ chủ mưu là ai, trước mắt có biết
được hay không cũng không quá quan trọng, còn vương gia lại có thể gột rửa vết nhơ và lập công. Việc này mà
thành công, vương gia sẽ lập công lớn, vừa giữ gìn được thanh danh của mình, vừa bảo vệ được Vụ gia, lại còn báo
được thù. Ta không cần liệt kê hết các lợi ích có thể đạt được làm gì, vương gia tự mình thực hiện là lẽ đương
nhiên.”


Nói rồi, Thẩm Hi Hòa đứng dậy: “Lựa chọn thế nào là tùy vương gia, ta sẽ không nhúng tay.”


Thẩm Hi Hòa im lặng làm lễ rồi nhanh chóng rời đi.


“Quận chúa, liệu Chiêu vương có chịu không?” Trân Châu không dám chắc, việc này thật sự quá nguy hiểm.


“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, sống trên đời này, có lúc nào không phải đưa ra quyết định, chỉ cần lợi
nhiều hơn hai thì cũng đáng để liều một phen.” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa thoáng hiện ý cười, xinh đẹp mê hồn, “Miễn
là hắn cảm thấy không cam tâm, miễn là hắn có dã tâm, thì nhất định hằn sẽ chấp nhận.”


Trân Châu nhìn Thẩm Hi Hòa chậm rãi đi xuống cầu thang, thầm nghĩ tuy rằng trước kia quận chúa thông tuệ
nhưng không bỏ nhiều công sức để suy xét tâm tư kẻ khác, không biết có phải là do thường xuyên tiếp xúc với Thái
tử điện hạ, gần mực thì đen hay không, đối với quận chúa bây giờ, tỉnh kể người khác là chuyện dễ như bỡn, phần
thắng luôn nắm chắc trong tay, hệt như Thái tử điện hạ.


Thẩm Hi Hòa vừa về đến trạm dịch, Mạc Viễn đã vội chạy đến bẩm báo: “Quận chúa, lão quận ủy kia có võ nghệ
không tồi, mấy lần suýt bỏ trốn được, làm kinh động đến người ngoài, chúng ta đã cấp tốc chuyển ông ta đi nơi
khác.”


“Chuyển đến đâu?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


Mạc Viễn đáp: “Một ngôi miếu hoang, có người canh chừng.”


“Đến đó xem thử nào.” Thẩm Hi Hòa bước lên xe ngựa.


Xe ngựa vừa rời trạm dịch chưa được bao lâu, Mạc Viễn phát hiện có người bám theo, Thẩm Hi Hòa bèn vén rèm xe
nói với Mạc Viễn: “Huynh đi nói với bọn chúng, ai còn đi theo ta tức là có âm mưu gây rồi, sẽ bị xem như đạo tặc,
giết chết không cần luận tội.”


Lời đe dọa của Thẩm Hi Hòa phát huy tác dụng nhanh chóng, chẳng còn ai dám bám theo. Nàng theo Mạc Viễn vào
trong miếu, thấy quận ủy đang bị trói gô, miệng bị nhét giẻ.


Thẩm Hi Hòa liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ, quận ủy được gỡ giẻ bịt miệng, ông ta quắc mắt nhìn Thẩm Hi Hòa:


“Quận chúa, cô dám bắt giữ mệnh quan triều đình, có biết tội này nhẹ thì bị đánh tám mươi gậy, nặng thì bị tù
mười năm không hả?”


“Quận ủy rành luật quá nhỉ, không giống với các vị quan võ khác.” Thẩm Hi Hòa khen ngợi thật lòng.


Như Thẩm Vân An và Thẩm Nhạc Sơn chẳng hạn, hai người họ thuộc quân pháp nằm lòng, nhưng đọc luật pháp
lại ngủ gà ngủ gật, cha nào con nấy.


Quận ủy trừng mắt với nàng.


Thẩm Hi Hòa lên tiếng, giọng điệu tiếc rẻ: “Quận ủy chưởng quán quân đội của một quận, hắn từng hỗ trợ quận
thủ phán xử không ít vụ án bắt người trái phép, không biết người bị bắt cóc mà gặp phải tên đầu sở thường sẽ có
kết cục gì?”


Quận ủy nhìn Thẩm Hi Hòa chòng chọc, tỏ vẻ không thể tin nổi: “Cô dám…”


Nàng dám giết ông ta sao!


“Ta vốn không thích giết chóc.” Thẩm Hi Hòa khẽ than thở, “Nếu ông chịu nghe lời, đừng gây rồi đển nông nỗi
này, có lẽ ta sẽ cổ giao ông cho bệ hạ thẩm vấn, nhưng ông lại chán sống rồi, cứ khăng khăng muốn chết, ta đành
chiều ý ông vậy.”


Thẩm Hi Hòa vừa dứt lời, Mạc Viễn bèn rút đao ra, ánh thép sáng loáng. Quận ủy hết nhìn lưỡi đao lại nhìn gương
mặt lạnh như tiền của Mạc Viễn, bắt đầu e sợ: “Cô không thể giết ta được, ta là quận ủy hàm chính tứ phẩm do
triều đình phong, cô giết ta sẽ mang tới mất đầu đấy!”


Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn ông ta, nàng đích thân đến đây vì muốn khai thác tin tức từ miệng người này. Nếu
dùng nghiêm hình tra tấn, có lẽ ông ta sẽ không chịu khai, nhưng một khi phải đối mặt với cái chết, con người ai
cũng có ý chỉ muốn sống.


Quận ủy không phải người ngu ngốc, hắn ông ta phải biết nàng muốn nghe điều gì, nhưng ông ta lại quyết không
hé răng, Thẩm Hi Hòa biết ông ta không tin nàng dám ra tay với mình.


“Ra tay cho gọn gàng vào, xử lý hung khí và thi thể thỏa đáng.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng ra lệnh, sau đó quay lưng rời đi.


Mãi đến khi Mạc Viễn vung đao lên, quận ủy vẫn không chịu mở miệng, Thẩm Hi Hòa không khỏi bội phục kẻ chủ mưu, người này làm việc vừa kín kẽ vừa có uy với kẻ dưới, cả Vụ thứ sử lẫn quận ủy đều không chịu vạch mặt hắn.


“Quả là một đối thủ thú vị.” Thẩm Hi Hòa rất mong đợi vào cuộc giao tranh lần này, lên xe ngựa rồi, nàng bèn phân phó Trân Châu, “Em thu dọn đồ đạc đi, chúng ta chuẩn bị lên đường, dẫn Bộ thế tử theo.”


Chuyện còn lại sẽ do Chiêu vương lo liệu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.