“Chỉnh lý hồ sơ à?” Bộ Sơ Lâm cảm thấy việc này không tồi, lại còn có lương hàng tháng. “Ừ.” Thôi Tấn Bách gật đầu. Bộ Sơ Lâm 3nhìn Thôi Tấn Bách vẻ ngờ vực, không biết có phải là ảo giác không, rõ ràng sắc mặt Thôi Tấn Bách vẫn nghiêm nghị hệt ngày thường, mặt mày vẫ1n lạnh nhạt, nhưng nàng lại có cảm giác hình như có ý cười hiện hữu. Bộ Sơ Lâm nhìn chăm chú một hồi mà chẳng phát hiện được gì, dứt khoát th9ôi luôn không nghĩ nữa. “Sao tự dưng Đại Lý tự lại có ghế trống?” Bộ Sơ Lâm thầm lo biết đầu nguồn cơn cớ sự là vì mình. Nàng3 ta vừa nhắc đến Đinh Giác với Thôi Tấn Bách hôm qua, hôm nay Đinh Giác đã gặp xui rủi, sau này chẳng thể lêu lổng cùng nàng ta được nữa. Quả8 thật quá sức trùng hợp, nhưng nàng ta lại sợ mình nghĩ nhiều, không dùng Thối Tấn Bách làm vậy làm gì? Đại Lý tự là nơi quan trọng, dù là một chức quan nhỏ cũng ko thể bổ nhiệm tùy tiện như vậy được, hơn nữa Thôi Tấn Bách vốn tính nghiêm cẩn, sẽ không… mượn việc công làm việc tư, vả lại bọn họ nào có gì đâu. “Vị trí này trống lâu rồi, việc này rườm rà tốn công nhưng không cần đến tài năng văn võ gì cả, đặc biệt thích hợp với người.” Thôi Tấn Bách đặt cuốn sách xuống, nhìn Bộ Sơ Lâm từ đầu đến chân, “Tay chân ẽo ợt, ăn nói vụng về, đầu óc đơn giản.” Bộ Sơ Lâm: “…” Sao nàng ta có cảm giác hắn đang ngấm ngầm trào phúng mình thế nhỉ? “Tảng đá họ Thôi kia, có phải huynh đã quên cảm giác bị ta đè đầu cưỡi cổ rồi không? Muốn đánh nhau không hả?” Bộ Sơ Lâm xắn tay áo, làm như muốn đánh một trận để chứng tỏ thực lực của mình. Thôi Tấn Bách chậm rãi đặt tay lên trên cuốn sách: “Xem ra thế tử đã bình phục rồi, vừa hay Trần Bắc hầu muốn đưa Đinh Tam Lang đến, ta sẽ nói với hầu gia ngày mai thể tử có thể đi trực được rồi.” “Ai da.” Bộ Sơ Lâm rên lên, đưa tay ôm ngực, lùi lại mấy bước lảo đảo ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt, “Ngực ta đau quá, tay cũng đau, hẳn là trúng độc làm tổn hại nguyên khí, chắc phải nửa tháng nữa mới bình phục được…” Thôi Tấn Bách nheo mắt nhìn nàng ta diễn trò, không nói một câu. Bộ Sơ Lâm chột dạ, hậm hực đứng dậy: “Ta thấy tức ngực khó thở, phải về phủ nghỉ ngơi, không quấy rầy Thôi Thiếu khanh làm việc nữa.” Nhìn Bộ Sơ Lâm thầm thà thậm thụt chuồn êm như ăn trộm, Thối Tấn Bách mỉm cười. Rời Đại Lý tự, Bộ Sơ Lâm không về phủ ngay mà đổi hướng đi đến quận chúa phủ, thấy Thẩm Hi Hòa đang sửa sang phòng ốc
“Muội làm gì vậy? Sắp có khách quý à?” Bộ Sơ Lâm vừa đến đã thấy người hầu kẻ hạ đang bận rộn tíu tít, Thẩm Hi Hòa thì tự mình chỉ huy, không khỏi ghen ghét. Không biết là khách quý phương trời nào có thể khiến UU nhà mình để bụng như thế. “Phụ thân ta sắp lên Kinh.” Thẩm Hi Hòa tươi cười, nàng vừa về đã nhận được thư Thẩm Nhạc Sơn gửi, vì nàng sắp cập kê nên Hữu Ninh để đặc biệt triệu Thẩm Nhạc Sơn vào Kinh. Thẩm Hi Hòa cảm thấy cũng có thể là do sang năm muốn khai chiến với Thổ Phồn nên Hữu Ninh để muốn bàn bạc trước với Thẩm Nhạc Sơn. Không còn sự hiện diện của Tiêu thị, Thẩm Nhạc Sơn rất sẵn lòng vào Kinh. Thật ra thành chỉ không viết rõ là Thẩm Nhạc Sơn hay Thẩm Vân An, nhưng hai người họ chỉ có một người có thể vào, người còn lại phải trấn thủ Tây Bắc, hai cha con đánh nhau một hồi, cuối cùng Thẩm Vân An đành khuất phục trước vũ lực của phụ thân. “Xem ta này.” Bộ Sơ Lâm vô trán, “Muội sắp cập kê rồi, hẳn là Tây Bắc vương đến đây để chủ trì lễ cập kê của muội.” Dứt lời, nàng ta quan sát cách bố trí mới trong phủ rồi hỏi, “Nhưng Tây Bắc vương không ở Thẩm phủ à?” “Ta ở đây, đương nhiên phụ thân cũng ở đây.” Thẩm Hi Hòa rất hiểu phụ thân và huynh trưởng của mình, “Bệ hạ sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.” “Mấy ngày nay bệ hạ rất nóng tính.” Nhắc đến Hữu Ninh đế, Bộ Sơ Lâm khó tránh khỏi phàn nàn mấy câu. Sau khi về Kinh, nàng ta vào cung diện kiến Hữu Ninh để báo cáo công tác, thầy Hữu Ninh để không còn điềm tĩnh như thường ngày, tuy rằng không nóng giận nhưng có thể nhận thấy ông ta không được vui. “Có tin từ Hà Nam gửi tới, thân phận Vụ Tạo có vấn đề, vụ án này lại bị chậm trễ nữa rồi.” Thẩm Hi Hòa hiểu tâm trạng của Hữu Ninh đế, dân chúng không muốn kéo dài, chỉ muốn mau chóng biết kết quả, “Cùng lắm đến mai là bệ hạ phải viết chiếu xưng tội để trấn an bách tính.” Hữu Ninh để vốn cho rằng một khi điều tra được thủ phạm thật sự thì có thể lập lờ chuyện viết chiều xưng tội, nhưng giờ thân phận của Vụ Tạo còn nhiều nghi vấn, thành án trong án. Đã vậy Vu Tạo lại khăng khăng nói mình chính là Vụ Tạo thật, cũng không bị ai sai sử, tiến độ điều tra trì trệ, mà bách tính lại không thể chờ được nữa. “Bệ hạ đã phải người điều tra thân phận của Vụ Tạo rồi, UU à…” Bộ Sơ Lâm hơi lo. “Đừng lo, ta đã sắp đặt thỏa đáng rồi.” Thẩm Hi Hòa cười, “Ý kiến này do ta đề xuất, đương nhiên ta không thể phó mặc mọi chuyện cho Chiêu vương. Hắn đang làm việc theo sắp xếp của ta, hết thảy đều ổn cả, tuyệt đối không thể điều tra được gì đáng ngờ đâu.” Nàng đã bỏ ra hai ngày hai đêm tra hỏi những gì Vụ Tạo từng trải qua, chẳng hạn như vết bỏng trên người Vụ Tạo thật ra là bị thương trong lúc rời nhà đi học xa, chỉ là một vết bỏng bình thường mà thôi, nhưng nếu nói là cố tình bị bỏng để che giấu vết bớt sẽ càng thuyết phục hơn, vì chỉ cần kiểm tra là biết vết thương này có từ bao giờ. “Ta lo về nhân chứng mà muội tìm được ấy.” Bộ Sơ Lâm không lo mấy chứng cứ thật thật giả giá này. “Thân phận ta gán cho Vu Tạo không phải là giá, quả thật có một người như thế, còn về nhân chứng.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Ta dùng thủ đoạn để chính bọn họ cũng cho rằng mình đang nói thật, có điều tra cũng không sợ.”
Thẩm Hi Hòa ngừng một lát rồi nói tiếp: “Để đề phòng ngộ nhỡ, Thái tử điện hạ còn nhúng tay vào đội ngũ được bệ hạ phải đi điều tra.” Trong số hai người được phải đi, một người có thể bị khống chế, một người có thể bị dụ dỗ bằng lợi ích, việc này sẽ không có sơ suất gì. Về phần Vụ gia thì không cần phải thông đồng lời khai, thậm chí cũng chẳng cần báo trước, Vu gia vừa nghe phong thanh đã biết phải lựa chọn thế nào, bọn họ còn ước gì Vụ Tạo không phải người Vụ gia, có vậy bọn họ mới có thể biến thành khổ chủ, bằng không Có khi bọn họ còn trong ra nhiều chứng cứ hơn ấy chứ. Nghe nàng nói xong, Bộ Sơ Lâm hơi choáng: “Hai người mà bắt tay nhau thì việc gì cũng xong.” Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa thoạt đầu hơi giật mình, sau đó thì bật cười. Nụ cười của nàng khiến Bộ Sơ Lâm chậc lưỡi, nhìn nàng với vẻ trêu ghẹo: “UU và Thái tử điện hạ đúng là có thần giao cách cảm.” Nếu người được phái đến phủ Hà Nam không phải Chiêu vương thì việc này sẽ không thành, chỉ có Chiêu vương Tiêu Trường Mân mới có thể kéo dài thời gian để sắp xếp mọi thứ.
Bộ Sơ Lâm rất hiểu Thẩm Hi Hòa, nàng không dễ gì mở miệng nhờ vả người khác, hẳn là không hề nói Tiêu Hoa Ung thúc đẩy để Tiêu Trường Mân đến Hà Nam.
“Không cần căn dặn Thái tử điện hạ, cũng không cần giở thủ đoạn gì, dù gì cuối cùng người được chọn cũng sẽ là Chiêu vương, hoặc chỉ có thể là Chiêu vương.” Thẩm Hi Hòa vuốt ve chậu cây trước mặt.
Nếu Tiêu Hoa Ung không để Chiêu vương đi, Thẩm Hi Hòa cũng sẽ trình lên chứng cứ chứng tỏ Tiêu Trường Mân trong sạch, hơn nữa kẻ chủ mưu là một hoàng tử, người này vơ vét của cải rất có thể là có ý đồ tạo phản. Trong tình huống như vậy, Hữu Ninh đế chỉ có thể phái người không có hiềm nghi gì như Chiêu vương, chứ những người khác sẽ chỉ khiến tình hình phức tạp thêm.
Vụ việc quá nghiêm trọng, Hữu Ninh đế không muốn xảy ra sự cố gì nữa, Chiêu vương và Vụ Tạo lại có quan hệ thông gia, dễ khiến Vụ Tạo mở miệng hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]