Chương trước
Chương sau
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tuy Thẩm Nhạc Sơn không nói rõ nhưng Thẩm Hi Hòa biết ông đang lo lắng điều gì.
Ông sợ Tiêu Hoa Ung giúp nàng là có tí3nh toán, tuy rằng nghĩ vậy không khỏi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân
tử, nhưng biết người biết mặt chẳng biết lòng, những ng1ười luôn sống trong cảnh đi trên băng mỏng như bọn họ
buộc phải nghĩ về người khác theo hướng tiêu cực nhất, có vậy mới duy t9rì được tỉnh táo, mới bảo vệ được bản
thân.
Thẩm Nhạc Sơn sợ Thẩm Hi Hòa dao động trước ân tình của Tiêu Hoa Ung, cuố3i cùng rơi vào cảnh vạn kiếp bất
phục.
Thẩm Nhạc Sơn mấp máy môi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài mà không nói gì thêm, có 8phần khó xử không biết mở
miệng thể nào.
“Phụ thân cứ yên tâm, nếu hắn không tính kế con, con cũng sẽ không tính kế hắn, càng không vì tham quyền cố vị
mà gây bất lợi cho hắn” Thẩm Hi Hòa hiểu lầm nỗi lo của Thẩm Nhạc Sơn.
Nàng chọn Tiêu Hoa Ung ngay từ đầu vì hẳn là đích xuất, có tính chính thống, lại còn…
Những nàng chưa từng nghĩ nếu hắn trường thọ thì sẽ đầu độc hại chết hẳn.
“UU, phụ thân chỉ mong con được bình an. Cuối cùng, Thẩm Nhạc Sơn chỉ nói một câu đầy ẩn ý.
Cũng như Thẩm Vân An, ông biết hiện giờ ý Thẩm Hi Hòa đã quyết, khó lòng lay chuyển, nhưng rốt cuộc nàng vẫn
chỉ là một tiểu cô nương, nào biết nếu một lang quân dốc hết ruột gan với một nữ lang, tình cảm mãnh liệt ấy đâu
dễ kháng cự, người bình thường ai mà chẳng có máu thịt, sao có thể hoàn toàn không có cảm xúc gì?
Ông mong rằng con gái được yên vui, có người che mưa chắn gió cho nàng, bảo vệ nàng, vì nàng mà chẳng màng
gian khó, như thể có lẽ nàng sẽ được hạnh phúc. Song, ông cũng sợ lòng người dễ đổi thay, một khi nàng đã hiểu
được tình yêu thì cũng sẽ mệt mỏi, đau khổ vì tình.
Cha mẹ không bao giờ thôi lo lắng về con cái.
Cuối cùng, Thẩm Hi Hòa vẫn vào cung, Tiêu Hoa Ung pha trà Thổ Phồn, vào một ngày giá rét thế này, một cốc trà
sữa ấm áp có thể xua tan cái lạnh.
“Hôm nay cảm ơn điện hạ đã tặng ngọc trai cho ta, thứ này quá quý giá, lẽ ra vô công bất thụ lộc, nhưng cũng
không tiện từ chối thịnh tình của điện hạ, thành ra Chiêu Ninh cũng chuẩn bị một món quà, mong điện hạ nhận
cho” Thẩm Hi Hòa cầm lấy chiếc hộp vuông vức trong tay Trân Châu đưa cho Tiêu Hoa Ung, “Điện hạ xem thử có
thích không?”


Tiêu Hoa Ung mở hộp ra, bên trong là một bộ cốc trà Hình diều* thượng đẳng, men sứ trắng như tuyết, lớp sứ
mỏng manh bóng loáng, thủ pháp chế tác tinh xảo, dù Tiêu Hoa Ung sở hữu vô số loại cốc trà cũng phải khen một
câu: “Bộ cốc trà này thật đẹp”
(*) Dòng gốm nổi tiếng có từ thời nhà Tùy – Ngũ đại thập quốc, chủ yếu là sứ men trắng.
“Chiêu Ninh không sành trà đạo, thứ này tặng cho điện hạ mới không lãng phí” Năm xưa, Thẩm Nhạc Sơn từng
cứu một thợ gốm Hình diều gặp nạn, về sau năm nào ông ta cũng tặng một bộ đồ sử Hình diều, hầu hết đều được
Thẩm Nhạc Sơn đưa cho Thẩm Hi Hòa.
“UU quá khách sáo rồi, UU tặng ta than thơm, ta bèn tặng U U một viên bắc châu, chẳng qua là có qua có lại, giờ
UU lại tặng ta một bộ cốc trà, ta không biết phải tặng UU thứ gì nữa đây” Tiêu Hoa Ung không nhắc đến những ân
tình trước đó, chỉ nói bắc châu là quà đáp lễ cho số than thơm nàng tăng.
Hắn nói vậy, thoạt nghe có vẻ Thẩm Hi Hòa quả đa lễ, nhưng Thẩm Hi Hòa phớt lờ ý hắn: “Than thơm chẳng quý
giá gì, xưa giờ điện hạ đã giúp đỡ Chiêu Ninh quá nhiều, Chiêu Ninh rất biết ơn điện hạ. Khi còn ở Tây Bắc, trong
nhà không có nữ quyền nào khác nên chuyện lễ nghĩa qua lại đều do Chiêu Ninh lo liệu. Mỗi khi vương phủ có
được thứ gì quý giá, Chiêu Ninh sẽ đem tặng mấy nhà thân thiết với nhà mình một ít”
Nàng ngụ ý mình làm vậy chỉ là tuân theo phép tắc xã giao thông thường, tuy không coi hắn như người xa lạ
nhưng cũng không phải đặc biệt ưu ái.
Người thông minh như Tiêu Hoa Ung đương nhiên hiểu được ý nàng muốn nói, có điều hắn đã chuẩn bị tinh thần
tiến công chậm mà chắc, kiên trì đến cùng.
“Chúng ta không nên xét lại chuyện cũ, bằng không thì không biết phải nói đến bao giờ” Tiêu Hoa Ung cười, “UU
đến tìm ta chỉ để tặng quà đáp lễ thôi sao?”
“Có chuyện này muốn nhắc nhở điện hạ” Thẩm Hi Hòa nghiêm mặt, “Hình như sức khỏe Tiết công không được
tốt, ông ấy đã phó thác Tiết Thất Nương cho a huynh ta”
Nàng dùng từ “phó thác” ý muốn nói có lẽ Tiết Hoành không còn sống được bao lâu nữa.
Tiêu Hoa Ung thôi cười: “Nàng có biết vì sao không?”
Hắn mới gặp Tiết Hoành hai ngày trước, sắc mặt ông ta vẫn hồng hào, tinh thần quắc thước, dáng vẻ khỏe mạnh.
“Là tâm bệnh, ông ấy nhớ nhung thê tử quá cố quá mức.” Thẩm Hi Hòa thở dài.
Tiêu Hoa Ung tin rằng Thẩm Hi Hòa sẽ không báo cho mình một tin tức chưa xác thực, sở dĩ hắn hỏi nguyên nhân
vì định mời Lệnh Hồ Chủng chẩn bệnh cho Tiết Hoành. Tiết Hoành là một hiền tài, cái chết của ông ta sẽ là một tổn
thất lớn lao đối với xã tắc, triều đình cũng sẽ rối loạn.
Nhưng nếu là tâm bệnh thì có là Hoa Đà tái thế cũng phải bó tay, vì người bệnh không còn thiết sống. “UU có từng
nghĩ đến việc để Đào Ngự sử bước vào Tam tỉnh chưa?” Tiêu Hoa Ung hỏi.


Thẩm Hi Hòa nhướng mày, nàng chưa từng nghĩ đến việc mở đường cho ngoại tổ phụ. Nàng nhìn Tiêu Hoa Ung
chăm chú bằng cặp mắt đen láy, sâu thăm thẳm, khiến người ta không thể biết được nàng đang nghĩ gì.
Tiêu Hoa Ung mỉm cười ôn hòa, ánh mắt trong trẻo: “Ta không có ý thăm dò gì cả, Đào ngự sử là người chính trực,
có ông ấy, có lẽ Tam tỉnh sẽ thay đổi nhiều”
Thẩm Hi Hòa lắc đầu: “Cây to gió lớn, vả lại ta và điện hạ sắp thành hôn, bệ hạ sẽ không để ngoại tổ phụ ta kiêm
nhiệm chức vị quan trọng đâu.”
“Dù bệ hạ không muốn thì cũng chưa hẳn là bất khả thi” Tiêu Hoa Ung nói, “Chuyện gì cũng có thể sắp đặt được,
dưới Tam tỉnh là Lục bộ, thoạt nhìn, Lại bộ Thượng thư Tiết Hồi có khả năng cao nhất, nhưng từ
lâu bệ hạ đã không hài lòng với việc Tiết gia và Thôi gia bắt tay nhau chèn ép Vương Chính, khiến Vương Chính
gặp nhiều cản trở. Hộ bộ Thượng thư vừa mới nhậm chức, hẳn sẽ không được điều chuyển, chỉ còn lại tinh bộ,
Hình bộ, Công bộ, Lễ bộ“.
Tiêu Hoa Ung cầm lấy một hộp cờ, nhặt ra bốn quân cờ đặt xuống bàn cờ: “Lễ bộ có thể không tính, Công bộ
Thượng thư đã lớn tuổi, còn lại Binh bộ Thượng thư và Hình bộ Thượng thư, chỉ cần động tay động chân với hai
người này, bệ hạ buộc phải bỏ qua Lục bộ, đề bạt người khác.”
Khi đó, Đào Chuyên Hiển sẽ thành ứng cử viên phù hợp nhất.
Thẩm Hi Hòa hiểu ra, Tiêu Hoa Ung không muốn ép Hữu Ninh để, nhưng sẽ khiến Hữu Ninh để chỉ còn một lựa
chọn duy nhất.
“Chức vị càng lớn, trách nhiệm càng nặng, ngoại tổ phụ cũng lớn tuổi rồi, ta phải hỏi ý ông đã” Thẩm Hi Hòa
không muốn quyết định thay vào Chuyên Hiển, nếu Đào Chuyên Hiển đồng ý, nàng có thể cùng Tiêu Hoa Ung
chung tay thử sức xem sao, nhưng nếu Đào Chuyên Hiến không muốn thì việc này xem như gác lại.
“Chắc chắn Đào Ngự sử sẽ đồng ý” Tiêu Hoa Ung khẳng định.


Đào Chuyên Hiển là người tài cán, không hề thua kém Tiết Hoành, chẳng qua ông có tính tình chính trực, Đào gia lại không phải đại
thế gia, không được ai trợ giúp, làm đến chức ngự sử đại phu hàm tòng tam phẩm đã là cực hạn, không thì đã có thể bước vào Lục
bộ.
Ông không luồn cúi không có nghĩa là không có chí tiến thủ. Huống chi, ngoại tôn nữ của ông sắp thành Thái từ phi, chắc chắn ông sẽ
muốn mình có quyền lực lớn hơn để có thể che chở Thầm Hi Hòa nhiều hơn.
đen, nàng bèn nói một câu đối đề tài: “Điện hạ bỏ sót một quân cờ này” Tiêu Hoa Ung và Thiên Viên đồng loạt nhìn sang, Thiên Viên
giật thót, quân cờ này là bảo bối của điện hạ, nếu bỏ vào hộp cờ lẫn lộn với các quân cờ khác thì biết phân biệt thế nào?
Thẩm Hi Hòa hiểu ý Tiêu Hoa Ung, thấy Tiêu Hoa Ung nhặt lại mấy quân cờ bỏ vào trong hộp, cách đó không xa lại có một quân cờ
Nụ cười trên môi Tiểu Hoa Ung cứng đờ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.