Vậy thì đã sao? Thẩm Nhạc Sơn là phụ thân nàng, nàng buộc phải chiều ý ông thôi. Thầy Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ qua loa có lệ, Thẩm Nhạc Sơn bèn nói 3tiếp: “UU, con có biết thế nào là ghét cho ngọt cho bùi không?” Thẩm Hi Hòa: “…” “Sao phụ thân lại để ý đến Thái tử điện hạ quá vậ1y?” Thẩm Hi Hòa buồn bực. Theo lý thuyết, nàng đã nói rõ nguyên nhân muốn gả cho Tiêu Hoa Ung, chẳng qua là đôi bên cùng có lợi, vậy mà cả Thẩm Vân 9An lẫn Thẩm Nhạc Sơn đều căng thẳng ra mặt, rốt cuộc là vì sao cơ chứ? “Để ý hả?” Thẩm Nhạc Sơn không thừa nhận, “Phụ thân và a huynh con th3ấy nó lòng lang dạ thú, cần phải đề phòng, thế thôi.” Thật ra là ghen mà thôi, trước kia ở Tây Bắc, Thẩm Hi Hòa chưa từng nhắc đến một người8 đàn ông nào khác ngoài cha con bọn họ và người Đào gia, nay tới Kinh thành lại có thêm một người. Thấy con gái không bài xích việc gả cho Tiêu Hoa Ung, mỗi lần nhắc đến hắn, tuy nàng không tỏ vẻ gì là yêu thích nhưng cũng ôn hòa, không giống thái độ dành cho người xa lạ, thế nên Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An mới lo lång. Mới bây giờ mà Tiêu Hoa Ung đã làm được thế này, về sau UU gả cho hắn, ai biết được liệu hắn có thể mê hoặc UU đến đầu cơ chứ? Làm phụ thân, ông không muốn cuộc sống hôn nhân của con gái không được hòa thuận, nhưng cũng không muốn con gái đánh mất trái tim quá sớm! “Biết rồi, UU nhất định sẽ đề phòng chu đáo.” Thẩm Hi Hòa bó tay với Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An, “Việc này phụ thân thấy thế nào?” Nói đến chính sự, Thẩm Nhạc Sơn nghiêm nghị đáp: “Việc này tùy ngoại tổ phụ con quyết định, mai phụ thân sẽ đi nói với ông ấy.” Hầu như ai cũng đoán được Đào Chuyên Hiến sẽ lựa chọn thể nào, không chỉ vì Thẩm Hi Hòa, ông cũng có chí hưởng của mình, nếu có thể ngồi vào chức vị cao, ông sẽ không chùn bước, nhưng nếu không được cũng không sao. Có điều giờ Đào Chuyên Hiển mới biết Thẩm Hi Hòa chọn Tiêu Hoa Ung, ông không quá hài lòng: “Sao ngươi có thể đồng ý với con bé chứ? Ngươi có biết sức khỏe Thái tử điện hạ không được tốt không?” Người trong triều cũng hoài nghi có thật là Thái tử điện hạ bị bệnh hay không, điều này liên quan đến lựa chọn và vinh hoa phú quý của rất nhiều người, ai nấy tranh nhau trổ tài, dùng đủ mọi cách, cuối cùng đều có chung một kết luận, quả thật Thái tử điện hạ không sống được bao lâu. “Đây là lựa chọn của U U.” Đương nhiên Thẩm Nhạc Sơn sẽ không nói ra dự định của Thẩm Hi Hòa, tư tưởng của nhạc phụ khác với cha con bọn họ, bọn họ nghĩ nếu Thái tử điện hạ có gì bất trắc thì sau này còn có thể đón U U về, “Nhạc phụ biết đấy, UU giống tính Ngạo Nhân.” Nhạc phụ mà biết cha con bọn họ có ý nghĩ như vậy chỉ e sẽ vác dao chém hai người, ông ấy vẫn muốn vãn bối có nhân duyên tốt đẹp. “Ta mà biết trước thế này thì đã cứng rắn ngăn cản, không cho Ngạo Nhân gả cho ngươi.” Đào Chuyên Hiến không nỡ trách móc cháu gái, bèn trút giận vào con rể. “Nếu vậy nhạc phụ sẽ không có đứa cháu gái đáng yêu như UU.” Thẩm Nhạc Sơn cúi đầu nói. “Ngươi…” Đời này, người khiến Đào Chuyên Hiển tức giận nhiều nhất chính là Thẩm Nhạc Sơn, đã thể lần nào Thẩm Nhạc Sơn cũng ra vẻ ngoan ngoãn biết điều. Ấn tượng của ông về Thẩm Nhạc Sơn chưa từng thay đổi, một người da dày thịt béo, công kích thể nào cũng không xong! “Nhạc phụ đừng giận.” Thẩm Nhạc Sơn nói, “Nhạc phụ còn phải chống đỡ cho UU mấy năm, nếu dễ nóng giận thế này e là.” “Ngươi…” Rốt cuộc Đào Chuyên Hiến cũng biết vì sao hôm nay Thẩm Nhạc Sơn không dẫn Thẩm Hi Hòa theo, là để chọc tức ông đây mà, “Cút ngay cho ta.” “Vâng, tiểu tế xin phép cáo từ.” Thẩm Nhạc Sơn nghe lời. Đào Chuyên Hiển tức giận tới mức đầm ngực thình thịch, Đào Nguyên quay về thì muội phụ đã đi rồi, thấy phụ thân đang hậm hực, ông hỏi rõ nguyên do rồi cười gắn: “Phụ thân, hắn ta chưa biết nỗi khổ tâm. của người làm nhạc phụ đây mà. UU đã muốn gả cho Thái tử điện hạ thì sau này phụ thân hãy chỉ bảo thêm cho Thái tử điện hạ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Đào Chuyên Hiển lập tức thấy dễ chịu hơn: “Đúng, cách này rất hay!” Kẻ địch của kẻ địch là bạn, Đào Chuyên Hiến quyết định đợi sau khi có thành chỉ tứ hôn, mình sẽ thân cận với Thái tử điện hạ hơn một chút. Ông là ngoại tổ phụ, đương nhiên không ghen ghét cháu rể, hai người càng hòa hợp ông càng vui, chỉ có người ngoài mới khó chịu! Thẩm Nhạc Sơn vẫn chưa hay biết vị nhạc phụ thường xuyên bị mình chọc giận đã quyết định sẽ âm thầm ngáng chân mình. Mấy ngày kế tiếp của ông rất sung sướng, những chỗ cần xã giao đều đã xong cả, giờ chỉ việc ở nhà chơi với con gái. Hai cha con cùng nhau thưởng thức món ngon, tán gẫu rôm rả, lại tâm sự về Tây Bắc, về quá khứ, ngày nào cũng rất vui vẻ, chỉ là thời tiết không tốt, suốt ngày đổ tuyết, ông lại lo cho sức khỏe Thẩm Hi Hòa, bằng không đã dẫn con gái ra ngoài chơi. Hiếm hoi lắm mới có một ngày trời tạnh, Thẩm Nhạc Sơn bèn dẫn Thẩm Hi Hòa ra chuồng ngựa, tự mình dạy Thẩm Hi Hòa cưỡi ngựa.
Thấm thoắt đã đến sinh nhật Thẩm Hi Hòa, không ít người gửi quà đến, nhưng không ai đến chúc mừng, vì mai là lễ cập kê của Thẩm Hi Hòa, bọn họ sẽ đích thân đến dự. Con gái sắp cập kê, Thẩm Nhạc Sơn vừa vui vừa buồn. Ngày hôm ấy là một ngày nắng đẹp hiếm có, lễ cập kê được tiến hành trong cung, bọn họ vào cung từ rất sớm. Hữu Ninh để tổ chức lễ cập kê cho Thẩm Hi Hòa dựa theo quy chế dành cho công chúa, Thẩm Nhạc Sơn bắt đầu buổi lễ, bách quan và nội mệnh phụ cùng tụ tập. Thẩm Hi Hòa mặc một bộ lễ phục nhiều lớp màu trắng, mái tóc đen dài buông xõa như thác, xinh đẹp lộng lẫy mà vẫn thanh nhã thoát tục. Tiết Cẩn Kiều làm tán giả, cùng nàng vào trong điện, chính tân là Nhữ Dương trưởng công chúa do hoàng gia chọn. Thứ nhất cài thoa, tết tóc, vái lạy phụ mẫu, thay váy. Thứ hai cài trâm, vấn tóc, tạ ơn sự trưởng, mặc áo. Thứ ba đội mũ, chỉnh trang y phục, quỳ lạy Thánh thượng, khoác trường bào. Nàng mặc hoa phục năm lớp, váy trắng dập dờn, mặc trường bào ống tay rộng, đội hoa quan lộng lẫy, tựa như một con phượng hoàng kiêu sa đứng giữa chính điện, tư thái thanh nhã. Dâng rượu tế trời đất, được ban tự. Tự của Thẩm Hi Hòa được Hữu Ninh để đặt cho, là Tử Yên. Hai chữ này cũng có ngụ ý sâu xa, tựa như tên tự Bắc Thần của Tiêu Hoa Ung ngày đó. “Hữu quân tử chi đạo tứ yên: kỳ hành kỷ dã cùng, kỳ sự thượng dã kính, kỳ dưỡng dân dã huệ, kỳ sử dân dã nghĩa.”* (*) Trích Luận Ngữ. Quân tử có bốn đức tính tốt đẹp: khiêm nhường với mọi người, kính trọng bậc bề trên, ban ân huệ cho dân, sai khiến dân đúng lẽ. Đây là những lời khuyên răn dành cho người cầm quyền, gần như trong nháy mắt, mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa với vẻ dò xét. Thẩm Hi Hòa chưa từng che giấu việc qua lại với Đông cung, Hoàng thái tử cũng thường xuyên giúp đỡ Chiêu Ninh quận chúa, Hữu Ninh để lại ban tiểu tự thế này cho Chiêu Ninh quận chúa, trừ quốc mẫu ra, còn nữ lang nào xứng đáng nữa?
Tiêu Hoa Ung cũng dự lễ cập kê của Thẩm Hi Hòa, hắn đứng đầu chư vị hoàng tử, mặc một bộ trường bào trang trọng, mặt mày tươi cười. Khi nghe Nhữ Dương trưởng công chúa nói ra tiểu tự của mình, Thầm Hi Hòa bất giác nhìn về phía Tiêu Hoa Ung. Bốn mắt nhìn nhau, ý cười trong mắt Tiêu Hoa Ung tựa ánh sao rực rỡ. Giữa sánh đường đông đúc khách quý, hắn không hề che giấu tình ý của mình, thẳng thắn bày tỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]