Người như Thẩm Hi Hòa dù có gả cho ai cũng sẽ an yên cả đời. Nàng không bận tâm đến tình cảm của phu quân, cũng 3không cần dựa vào phu quân để duy trì hình tượng uy nghiêm của chủ mẫu, nàng có thể tự làm được điều đó. Nếu phu quân l1à người biết phép tắc, cuộc sống gia đình đương nhiên sẽ ấm êm, nhưng nếu hắn không biết điều, nhất định khiến nàng khó9 xử, nàng cũng có cách biến mình thành quả phụ, tự làm chủ gia đình. Tiền đề để làm được như vậy là nàng không 3được có tình cảm gì với phu quân, phu thê hai người tôn trọng nhau chứ không có tình yêu. Mà thứ Tiêu Hoa Ung muốn lại 8là trái tim nàng, là tình cảm của nàng. “Vương gia, xưa nay Ung luôn đánh đâu thắng đó” Tiêu Hoa Ung thẳng thắn, “Nhưng xin vương gia yên tâm, Ung thật lòng muốn cùng UU nên nghĩa trăm năm, chứ không phải chỉ là dục vọng chinh phục của nam nhân.” “Hôm nay điện hạ đã tự mình đến đây, mạo hiểm cứu ta, ta tin tình cảm điện hạ dành cho U U là thật lòng” Thẩm Nhạc Sơn gật đầu, “Tuy nhiên lòng người dễ đổi, điện hạ có thể đảm bảo mình sẽ thủy chung như một hay chăng?” Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Hoa Ung sắc sảo: “Vương gia góa vợ nhiều năm, đến nay vẫn một thân một mình đấy thôi?” “Điện hạ cho rằng ta chưa từng dao động ư?” Thẩm Nhạc Sơn không bận tâm đến cách nhìn của Tiêu Hoa Ung về mình, “Trên đời mấy ai có thể chung tình, tất nhiên ta có yêu thê tử, nhưng cũng không sâu nặng đến mức sẵn lòng độc thân cả đời sau khi nàng mất. Huống chi ta lại có địa vị cao, bao năm qua có cơ man là phụ nữ tìm cách tiếp cận ta, mỗi người một vẻ, có người còn xuất chúng hơn cả thế tử quả cổ của ta” “Nhưng vương gia vẫn không vượt quá giới hạn” Tiêu Hoa Ung nói. “Không phải là ta tình sâu nghĩa nặng hay giỏi kiềm chế bản thân gì cả” Thẩm Nhạc Sơn cầm lấy que cời lửa, “Mà là vì trong lòng ta, UU và Bất Nguy quan trọng hơn, mỗi khi lòng ta dao động, ta sẽ tự hỏi nếu mình đưa người phụ nữ đó về nhà, liệu mình có thể chấp nhận cái giá từ nay con cải xa cách hay không?” Đáp án là không, ông không thể chịu đựng được điều đó. Thẩm Vân An là trưởng tử của ông, là người thừa kế mà ông dốc hết tâm huyết dạy dỗ, còn Thẩm Hi Hòa là ái nữ của ông, sở di sức khỏe nàng yếu ớt như vậy là do sơ suất của ông mà ra, lòng áy náy khiến ông dồn hết tình thương yêu cho nàng. Ông đã nuôi nấng Thẩm Hi Hòa từ khi còn là một đứa bé sơ sinh đỏ hỏn đến khi nàng trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Lúc mới chào đời, nàng nhỏ bé biết bao, tiếng khóc cũng yếu ớt, chỉ thấy nước mắt vương trên mi chứ chẳng nghe được tiếng, ông sợ nàng có thể tắt thở bất cứ lúc nào nên nâng niu vô cùng. Dưới sự chăm chút của ông, Thẩm Hi Hòa dần lớn lên, Thẩm Nhạc Sơn có cảm giác thành tựu không kém gì lúc
đánh hạ thành trì. Dần dà, ông hình thành thói quen suy xét đến cảm xúc của nàng, thích ngắm nhìn nụ cười của nàng… Thói quen này đem lại cho ông cảm giác sung sướng và ấm lòng khi được chứng kiến con gái ngày một trưởng thành, khiến ông ngày càng trân trọng nàng hơn, đến mức không nỡ làm việc gì để nàng phải thương tâm, chính vì vậy ông mới có thể kiềm chế được bản thân. “Ta là phụ thân mà còn như vậy, huống chi điện hạ chỉ là phu quân” Thẩm Nhạc Sơn sắc bén hơn, thực tế hơn Thẩm Vân An, “Mấy năm nay, con bé mỗi ngày một lớn, ngày càng hiểu chuyện, ngày càng đáng yêu, bằng không chưa chắc ta đã làm được như thế” Đến tuổi này, Thẩm Nhạc Sơn không còn tin vào những lời thề non hẹn biển, ngày rộng tháng dài gì nữa. Ông tin rằng tình cảm giữa người với người cũng là có qua có lại. Nếu như Thẩm Hi Hòa không ngoan ngoãn hiểu chuyện như bây giờ, trái lại còn chua ngoa ngang ngược, hỗn xược bất hiếu, chỉ biết đòi hỏi chứ không hề quan tâm đến ông và Thẩm Vân An, ông cũng không biết liệu mình có còn là một người phụ thân tốt luôn che chở và chiều theo ý nàng hay không. Nghe Thẩm Nhạc Sơn nói xong, Tiêu Hoa Ung lặng thinh, ánh mắt có phần hoang mang. Hắn đột nhiên thấy hoang mang là vì không biết tương lai sẽ thế nào, chứ không phải là không hiểu được tình cảm của bản thân hoặc vẫn còn hoài nghi tình cảm ấy. Hắn chưa trải đời nhiều bằng Thẩm Nhạc Sơn, cũng chưa gặp phải nhiều cám dỗ như ông, không biết được liệu sau này mình có trở thành một người thiếu ý chí không. Thẩm Nhạc Sơn hài lòng với phản ứng của Tiêu Hoa Ung. Nếu hắn không suy nghĩ gì mà đã thề thốt, ông sẽ lo lắng vì hắn quả tự phụ, đồng thời có thể thấy hắn không thật lòng suy nghĩ về tương lai của mình và Thẩm Hi Hòa. “Nếu UU cũng có tình cảm với điện hạ, ta có thể bớt lo lắng đôi chút, ngặt nỗi tính tình UU.” Thẩm Nhạc Sơn khẽ thở dài. Tiêu Hoa Ung nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, thoạt đầu còn thất thần, sau đó sắc mặt hắn nghiêm lại, ánh mắt tràn đầy kiên định: “Ung xin cảm tạ vương gia vì đã giãi bày nỗi lòng” Hẳn ngoái đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nhạc Sơn: “Từ nhỏ UU đã quyết không dính vào tình yêu nam nữ, nàng là người có ý chí cũng cói, không dễ gì dao động. Ta biết vương gia và thể tử sợ sau này tình cảm đơn phương của ta sẽ khiến ta sinh lòng oán hận, khiến nàng chịu tổn thương” Thẩm Nhạc Sơn gật đầu. “Ngày ấy, thể tử từng nói lời tương tự với ta, ta đã thề sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, không oán không hối” Tiêu Hoa Ung chậm rãi nhếch môi cười, dưới ánh lửa hồng, nụ cười của hắn ấm áp tựa gió xuân, “Hôm nay, vương gia chân thành bộc bạch, nếu Ung cũng nói vậy chắc vương gia sẽ không tin” “Ta không tin” Thẩm Nhạc Sơn nói dứt khoát. Tiêu Hoa Ung cười thật tươi: “Ta hứa với vương gia một chuyện, nếu có ngày ta không còn đủ sức nỗ lực giành được trái tim UU nữa, chắc chắn ta sẽ rút lui, để nàng quay về Tây Bắc, tuyệt đối không vì vậy mà gây tổn thương đến nàng. Thẩm Nhạc Sơn nhìn xoáy vào mắt Tiểu Hoa Ung dò xét hồi lâu: “Vì sao?”
Là phụ thân, đương nhiên ông cho rằng Thẩm Hi Hòa là nữ lang hoàn mỹ nhất trần đời, không có gì để bắt bẻ, nhưng ông chưa mất trí đến độ cảm thấy cả thiên hạ cũng phải nhất trí với mình. Thẩm Hi Hòa có đáng để Tiêu Hoa Ung dốc hết tâm can? Tiêu Hoa Ung nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi mới bật cười lắc đầu: “Vương gia hỏi vậy, ta lại không biết nguyên nhân vì sao. Chẳng biết từ bao giờ ta đã để ý đến nàng, đặt nàng vào lòng, muốn nắm tay nàng cả đời.” Ngẫm lại cũng không tìm ra nguyên cớ, chỉ biết mình đã rung động, khó lòng kiềm chế. Thẩm Nhạc Sơn quan sát Tiêu Hoa Ung một lát rồi cười to: “Ha ha ha..”
Ông cười ha hà đầy sàng khoái. Cười đủ rồi, Thẩm Nhạc Sơn vỗ vai Tiêu Hoa Ung: “Điện hạ cứ kiên nhẫn, rồi có ngày sắt đá cũng mòn” Nghe như khích lệ, nhưng Tiêu Hoa Ung có thể nhận thấy Thẩm Nhạc Sơn đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, chờ xem trò hay. Dù biết Thẩm Nhạc Sơn muốn thấy hắn thành trò cười, Tiêu Hoa Ung không dám vạch trần, chỉ có thể nói: “Ung tin rằng thành tâm thành ý thì sắt đá cũng mòn” Thẩm Nhạc Sơn nhìn hắn bằng ánh mắt cổ vũ. Canh thịt dễ đã chín, có người bưng thức ăn tới, Thẩm Nhạc Sơn hớn hở bảo người hầu mang rượu ra để mọi người uống vài ly cho ấm người. Lúc Thẩm Nhạc Sơn lấy ly rượu của mình ra, Tiêu Hoa Ung nhìn chiếc ly chằm chằm không dời mắt. Thẩm Nhạc Sơn cử tưởng hắn nhìn chăm chăm vì thấy hình người khắc trên ly rượu trông giống Thầm Hi Hòa, còn khoe: “Ly rượu này do UU tặng ta đấy, UU lúc nào cũng vậy, có thứ gì tốt là lại nghĩ đến phụ thân.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]