Ra khỏi Bộ phủ, Thôi Tấn Bách siết chặt nằm đẩm mà vẫn không thể xoa dịu trái tim đang đập như trống dồn của mình, sắc mặt trắng bệch. Hắn3… hắn thật sự rung động với một người đàn ông! Nhận thức được điều này, hắn cảm thấy chán ghét và căm hận bản thân vô cùng. Rõ 1ràng hơn và Bộ Sơ Lâm chẳng qua là đôi bên cùng có lợi, Bộ Sơ Lâm lấy hắn làm bình phong để khỏi phải cưới công chúa, còn hằn mượn đó làm cớ trốn9 tránh hôn sự do người nhà sắp xếp. Hắn mất mẫu thân từ nhỏ, phụ thân là người đoan chính, để tang mẫu thân đủ ba năm mới tục huyện với một vị đí3ch nữ nhà quan lại cấp thấp theo sắp xếp của người nhà. Hai năm đầu, kể mẫu rất săn sóc, hết mực quan tâm hắn, hắn cứ ngỡ gia đình mình s8ẽ luôn ấm êm như thế, nhưng đến khi kế mẫu sinh được con trai, hết thảy đều thay đổi. Ánh mắt bà ta nhìn hắn ngày càng lạnh nhạt, tuy hẳn không quen nhưng nghĩ đó cũng là chuyện thường tình, chỉ cần mình làm tròn bổn phận một người huynh trưởng để gia đình duy trì được sự hòa thuận bề ngoài là được. Nhưng hắn không ngờ vị kể mẫu từng hết mực săn sóc lại có thể tàn nhẫn đến mức gài bẫy cho hắn đi lạc. Từ đó về sau, hắn biết mình và kế mẫu có xung đột về lợi ích. Xưa nay trưởng tử là rường cột trong nhà, được quyền thừa hưởng bảy phần gia nghiệp và nhân mạch của phụ thân, thế nên kể mẫu mới tìm cách tranh giành cho con ruột mình. Khi hắn đến tuổi lập gia đình, kể mẫu tìm mọi cách gả nữ lang nhà mẹ đẻ mình cho hắn, tiếc là nhà bà ta có địa vị quá thấp, sở dĩ phụ thân chọn bà ta là vì nghĩ người có gia thấp thấp sẽ không thấy ấm ức khi phải làm kế thất, cũng không nảy sinh tham vọng. Thế là bà ta không ngừng phao tin đồn nhảm, lại còn bởi nhờ các quý nữ được làm mới với hắn. Về sau, hắn dứt khoát mặc bà ta làm gì thì làm chủ quyết không cưới ai, khỏi phải chứng kiến cảnh hai người phụ nữ tranh đấu khốc liệt. Dù gì thì đàn ông thành thân muộn cũng không sao, hắn không thành thân, đệ đệ nhỏ hơn hẳn sáu tuổi cũng không thể lập gia đình được. Sau này, thỉnh thoảng bà ta lại đón nữ lang nhà mẹ đẻ qua phủ ở. Đúng lúc ấy, Bộ Sơ Lâm bắt đầu đeo bám hắn, tin đồn vừa lan truyền, vị nữ lang vẫn luôn vắt óc nghĩ cách tình cờ gặp mặt hắn liền sợ mất mật, chưa đến hai ngày đã quay về nhà. Chuyện này làm con cái của kế mẫu cũng bị vạ lây, hắn lại thấy hả hê hết sức. Vì nguyên cớ này mà kế mẫu quyết tâm thu xếp hôn sự của hắn bằng được, ngặt nỗi vị đích nữ nhà mẹ đẻ bà ta không chịu, thế là bà ta cả gan đề nghị
phụ thân hỏi cưới thứ nữ bên họ nhà mình cho hắn, bị phụ thân quở mắng một phen. Hắn thấy cả đời không lập gia đình cũng không sao nên mới nguyện ý diễn trò cùng Bộ Sơ Lâm, chí ít có thể khiến kể mẫu và phụ thân vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, phần nào xoa dịu những ấm ức tích tụ bấy lâu trong lòng. Nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ thật sự rung động với một người đàn ông. Bộ Sơ Lâm không hề hay biết Thôi Tần Bách đang dằn vặt và đau khổ thế nào, hắn đi rồi, nàng ta làm ầm ĩ một hồi rồi mệt mỏi thiếp đi. “UU, tảng đá họ Thôi đang trốn tránh ta!” Bộ Sơ Lâm hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm gì khi say, hai ngày nay vẫn đi tìm Thôi Tấn Bách như thường ngày, phát hiện Thôi Tấn Bách có vẻ khác thường, không tài nào chặn đường hắn được. Một hai lần còn có thể bảo là trùng hợp, nhưng lần nào cũng vậy, Bộ Sơ Lâm bèn sinh nghi. Thẩm Hi Hòa vẫn cúi đầu đọc sách, làm như không nghe thấy gì. “UU à.” Bộ Sơ Lâm nũng nịu than vãn, mặt mày ủ dột, “Muội nói xem, sao tảng đá họ Thôi lại trốn tránh ta?” Thẩm Hi Hòa vẫn không đáp, tiếp tục lật sách. “UU!” Bộ Sơ Lâm để lấy trang sách, không cho Thẩm Hi Hòa đọc tiếp, “Muội mau nói đi, ta thấy phiền lòng quá.” “Ngươi phiền phức thật đấy.” Thẩm Hi Hòa hất tay nàng ta ra, khép sách lại, nhẹ nhàng đặt sang bên. Bờ vai Bộ Sơ Lâm chùn xuống, nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ rầu rĩ. Thẩm Hi Hòa rót một cốc trà lá bạch quả nhấp môi rồi mới đặt cốc trà xuống và nói: “Hắn trốn tránh người đương nhiên vì không muốn gặp, cớ sao phải buồn?” Bộ Sơ Lâm ngạc nhiên nhìn Thẩm Hi Hòa: “Một người lâu nay luôn tốt với muội đột nhiên tỏ vẻ thờ ơ, sao lại không buồn cho được? Giả dụ có ngày ta làm ngơ muội, lẽ nào muội cũng không buồn?” “Nếu ta có lỗi, chắc chắn ta sẽ tự biết, nếu ta không có lỗi gì, ta tuyệt đối không nhún nhường.” Thẩm Hi Hòa luôn cứng rắn như thế đó. Nếu nàng làm sai chuyện gì, đương nhiên nàng sẽ xin lỗi. Nhưng nếu nàng không sai mà đối phương lại làm mình làm mẩy, nàng sẽ không nhân nhượng cả nể, cúi đầu chịu thua. Chẳng phải kiêu ngạo gì, nhưng tính nàng là thế. Nàng không cố tình sinh sự, không để người ta phải nhượng bộ mình, ngược lại cũng thế. Nghe vậy, Bộ Sơ Lâm hoang mang: “Hình như ta cũng không làm sai chuyện gì cả.” Giọng điệu nàng ta chẳng có gì là chắc chắn, Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta một cái.
Bộ Sơ Lâm vốn dĩ đã không tự tin, thấy vậy càng thêm chột dạ: “Chẳng lẽ hôm ấy ta uống say rồi mạo phạm hẳn ư?” “Ta cũng không biết.” Thẩm Hi Hòa quan tâm chuyện khác, “Không dùng người đến hoa lâu tổ chức thi uống rượu làm gì?” “Do bị người đàn ông của…” Bộ Sơ Làm quen ăn nói tùy tiện, suýt nữa lỡ miệng, may mà kịp thời nhớ đến tính tình Thẩm Hi Hòa bèn sửa lời, “Thái tử điện hạ bảo ta gài bẫy Mục Nỗ Cáp, hôm đó để Ninh Khải Phàn đưa hắn ta đến hoa lâu.” “Sao Thái tử phải làm vậy?” Đây chắc chắn không phải một cuộc thi uống rượu bình thường. Bộ Sơ Lâm quệt mũi, ngượng ngùng nói: “Điện hạ cho ta một lọ thuốc, nói là đàn ông uống phải rượu có pha thuốc này sẽ không thể làm đàn ông được nữa.” Thẩm Hi Hòa giật mình, dẫu biết Tiêu Hoa Ung biết chuyện chắc chắn sẽ tức giận, cũng sẽ không dễ dàng cho qua, dù gì nàng và Tiêu Hoa Ung cũng đã hứa hẹn chuyện cưới gả, cho dù Tiêu Hoa Ung không có tình cảm với nàng thì cũng không chấp nhận được việc một gã đàn ông khác có ý đồ với nàng. Huống chi Tiêu Hoa Ung yêu nàng là thế, sao có thể xem nhẹ chuyện này được, chỉ là không ngờ hắn lại… Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ một lát rồi chợt bật cười: “Cũng có thể lợi dụng được đây.” Nàng nói một câu không đầu không đuôi làm Bộ Sơ Lâm chẳng hiểu gì, thấy Thẩm Hi Hòa đứng dậy đi ra ngoài, nàng ta vội đuổi theo: “Muội định đi đâu đấy?” “Ta xuống bếp làm vài món ngon để đổi lấy ít thuốc của điện hạ.” Thẩm Hi Hòa vừa đi vừa đáp. Nghe vậy, Bộ Sơ Lâm sáng mắt lên: “Hay là UU làm nhiều một chút để ta đưa cho tảng đá họ Thôi xem như quà xin lỗi nhé?”
Thầm Hi Hòa ngừng bước, mim cười ấn ý: “Ngươi định lấy đồ ăn ta làm để đi nhận lỗi với Thôi Thiếu khanh sao?” “Tất nhiên ta sẽ nói là do muội làm, tuyệt đối không mạo danh.” Bộ Sơ Lâm hiểu lầm ý tứ của Thầm Hi Hòa, vội vàng cam đoan, “Có điều ta sẽ nói mình vất và lắm mới lấy được, người ngoài có muốn cũng vô phương, có thể mới thấy ta có lòng thành đến nhường nào chứ.” Thầm Hi Hòa che miệng cười: “Nếu ngươi không muốn đổ dầu
vào lửa thì tốt nhất là tự tìm thứ gì đó mà đi nhận lỗi đi.” Thẩm Hi Hòa nghĩ Thôi Tấn Bách mà biết Bộ Sơ Lâm lấy đồ ăn năng làm đem chia cho hắn, chỉ e cả đời này hắn sẽ không muốn gặp lại Bộ Sơ Lâm nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]