Đông chưa qua hắn, Xuân đã lấp ló bên thềm, gió xuân xua tan sương tuyết, phớt qua cành mai, mang theo hương mai thoang thoảng. T3hẩm Hi Hòa tựa lan can vung mồi câu, nhìn sang Bộ Sơ Lâm mặt mày ủ rũ, ánh mắt thất thần đang đứng bên cạnh, không biết nàng ta đang nhì1n đi đầu với dáng vẻ mất hồn mất vía đó. “Thôi Thiếu khanh vũ nhục ngươi?” Hôm qua thấy Bộ Sơ Lâm chặn đường Thôi Tấn Bách, Thẩm Hi Hòa9 vẫn chưa quên. Bộ Sơ Lâm đờ đẫn lắc đầu. “Thôi Thiếu khanh vẫn không muốn để ý đến ngươi?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi. Bộ Sơ Lâm tiếp tục lắc đầu. “Thôi Thiếu khanh nói gì đó khiến người tổn thương?” Thẩm Hi Hòa hỏi tiếp. Bộ Sơ Lâm ngẩn8g đầu nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt ảm đạm, buồn bã lắc đầu lân nữa. Thẩm Hi Hòa nhìn mặt hồ phẳng lặng, chẳng thấy bóng dáng con cá nào mắc câu, bèn đặt đĩa mồi câu xuống: “Xuân sắp sang rồi, ngươi đừng làm ra cái vẻ nửa chết nửa sống đấy nữa, mất cả hứng.” Bộ Sơ Lâm dầu môi: “Hắn bẻ kiếm đoạn tuyệt tình nghĩa, bảo ta không được dây dưa với hắn nữa.” Nghiêm trọng đến thế cơ đấy, Thẩm Hi Hòa giật mình: “Sao lại đến nỗi này.” Thôi Thiếu khanh là một công tử thể gia điển hình, tính tình ôn hòa lịch thiệp, trừ khi là kẻ thù giết người thân, chứ có gặp đối thủ chính trị thì hắn cũng sẽ không gay gắt đến thế. “Ta cũng không biết, chẳng qua là ta say rượu rồi nên đây người hắn, sau đó..” Bộ Sơ Lâm nghĩ nát óc cũng không nhớ rõ mình đã động chạm gì đến hắn, “Nói vài lời bỡn cợt, nhưng trước kia ta cũng hay nói thể với hắn, hắn chưa để bụng bao giờ.” Ngoài ra còn hôn Thôi Tấn Bách nữa, nhưng Bộ Sơ Lâm ngượng không dám nói với Thẩm Hi Hòa. Có điều nàng ta cũng từng vô tình hôn trùng cằm Thôi Tần Bách, lúc ấy hắn cũng tức giận lắm, thiếu điều muốn giết nàng ta luôn ấy chứ, nhưng về sau hắn cũng chẳng chán ghét nàng ta. “Ngươi rầu rĩ vì chuyện này à?” Thẩm Hi Hòa hỏi. Bộ Sơ Lâm không thừa nhận: “Ta chỉ thấy hắn khó hiểu thôi, không dừng lại như thế, không biết có phải mình đã phạm vào điều tối kỵ của hắn, làm hắn bị tổn thương hay không. Nếu đúng là mình đã sai thì phải xin lỗi hẳn đàng hoàng.” Nghe nàng ta lắp bắp giải thích, Thẩm Hi Hòa mím môi: “Thôi thì người kể ta nghe xem rốt cuộc hôm ấy ngươi đã nói những gì đi.”
Không phải là Thẩm Hi Hòa tò mò giống Tử Ngọc, nhưng nàng cho rằng với trí thông minh của Bộ Sơ Lâm, e là nàng ta có nghĩ cả đời cũng không biết. Nàng không muốn ngày nào cũng phải nhìn gương mặt ủ dột của Bộ Sơ Lâm, chỉ sợ sẽ xui xẻo lây. Bộ Sơ Lâm chần chừ, ấp úng cả buổi mới thuật lại những lời mình đã nói khi say rượu tại hoa lâu cũng như chuyện xảy ra ở Bộ phủ, nàng ta thật tình không hiểu được Thôi Tấn Bách đang nghĩ gì, chuyện này luôn canh cánh trong lòng, khiến nàng ta ăn không ngon ngủ không yên, lòng sầu não. Bản thân Thẩm Hi Hòa không muốn chìm đắm trong tình yêu vì sợ mình sẽ thay đổi, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không hiểu về tình yêu. Trái lại, có những kinh nghiệm của Cổ Thanh Chi, Thẩm Hi Hòa hiểu biết không ít. Thế nên Bộ Sơ Lâm vừa kể xong, nàng đã hiểu ngay: “Thôi Thiếu khanh thích người đấy.” Bộ Sơ Lâm sững sờ, mắt trợn tròn, mồm há hốc, nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ không thể tin nổi. Thấy vậy, Thẩm Hi Hòa cười: “Ngươi không nghe nhầm đâu, ta nói Thôi Thiếu khanh vì thích người nên mới thể đấy.” Đương lúc giao mùa, hương mai thanh nhã thoang thoảng trong gió lạnh phả vào mũi Bộ Sơ Lâm, giúp nàng ta hoàn hồn, sau đó đứng phắt dậy: “Hắn… hắn… hắn.” Bộ Sơ Lâm cà lăm cả buổi mới nói bình thường được, dù vẫn còn ngắc ngữ “Muội nói hắn thích ta, lại ngỡ ta là con trai nên mới đau khổ vì bản thân thích người đàn ông, thành thử không muốn nhìn thấy ta?” Thẩm Hi Hòa gật đầu. Bộ Sơ Lâm hoảng hốt đi vòng vòng, bồn chồn đến mức không biết đặt tay chỗ nào: “Sao hắn lại thích ta được? Sao hắn có thể thích đàn ông cơ chứ… Sau này hắn mà biết ta không phải đàn ông liệu có thể hận. ta hơn nữa không đây?” Thẩm Hi Hòa: “…” Hóa ra Bộ Sơ Lâm tưởng Thối Tấn Bách phát hiện bản thân thích đàn ông và người đàn ông mà hắn thích chính là mình nên mới cuống lên như thế. Tuy Thẩm Hi Hòa không loại trừ khả năng này nhưng dựa trên hiểu biết của nàng về Thôi Tấn Bách, nàng nghĩ Thối Tấn Bách thích Bộ Sơ Lâm nên mới đau khổ vì tưởng rằng mình thích đàn ông, chứ không phải vì thích đàn ông nên mới thích Bộ Sơ Lâm trong lốt con trai. “Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ không trêu chọc hơn nữa, sẽ đánh trống lui binh.” Bộ Sơ Lâm quyết định dứt khoát. Thẩm Hi Hòa để trán. Nàng có cảm giác dường như mình đã chữa lợn lành thành lợn què, Bộ Sơ Lâm hiểu lầm thể này chỉ e Thôi Tần Bách sẽ tức điên mất. Thẩm Hi Hòa toan mở lời nhưng cuối cùng cũng không khuyên Bộ Sơ Lâm thú nhận thân phận con gái với Thôi Tấn Bách. Nàng vốn không tin tưởng vào tình yêu, nếu lòng mình có chút rung động nhỏ nhoi, nàng sẵn sàng dập tắt từ trong trứng nước.
Thân phận thật của Bộ Sơ Lâm là cái thóp lớn, có thể gây họa cho cả gia tộc, há có thể tùy tiện kể cho người khác? Vả lại, xem ra Bộ Sơ Lâm cũng chẳng có tình cảm gì với Thôi Tấn Bách, không thì đã không có phản ứng như vậy khi biết Thôi Tần Bách thích mình. “UU, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?” Bộ Sơ Lâm chợt nói. Thẩm Hi Hòa chau mày: “Lạnh lắm.” Thẩm Hi Hòa không thích ra ngoài những khi trời lạnh, nếu không có việc cần thiết, nàng sẽ không ra khỏi quận chúa phủ dù chỉ một bước. “Đi mà, đi mà, ta đang buồn, ta muốn đi giải sầu.” Bộ Sơ Lâm lay lay tay ảo Thẩm Hi Hòa. Ban nãy Thẩm Hi Hòa còn phủ định, nhưng giờ nàng có thể khẳng định Bộ Sơ Lâm cũng có chút tình cảm với Thôi Tấn Bách, có điều chỉnh nàng ta cũng không biết nên mới cảm thấy đau lòng sau khi quyết định tránh mặt hắn. Thẩm Hi Hòa không vạch trần điều đó, nàng không dám chắc thứ tình cảm mập mờ này là phúc hay họa với Bộ Sơ Lâm. Đã vậy, nàng không thể tùy tiện can thiệp được, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi, để xem hai người họ có duyên với nhau không. Cuối cùng, vì thấy tội nghiệp cho Bộ Sơ Lâm yêu người ta mà không biết, Thẩm Hi Hòa quyết định thay y phục, theo Bộ Sơ Lâm đi dạo phố, tiện thể ghé thăm Độc Hoạt Lâu. Bộ Sơ Lâm thích ngựa, ngày nào cũng đến chợ ngựa, nếu thấy có ngựa tốt là lại vung tiền mua. Nếu là ngày thường, nàng ta sẽ nhớ Thẩm Hi Hòa thích sạch sẽ, không đến những chỗ nhếch nhác bẩn thỉu như chợ ngựa, nhưng hôm nay lại quên khuấy đi, chỉ muốn được thẳng tay tiêu tiền, Thẩm Hi Hòa bèn đợi nàng ta ở tiệm ăn ngoài chợ ngựa. Phân nửa chung trả sau, nàng chợt nghe có tiếng cãi vã bèn quay đầu nhìn ra ngoài, thì ra là hai người Thổ Phồn đang tranh cãi với một lái buôn. Thẩm Hi Hòa nhìn quanh quất, không thấy nha dịch tuần tra giữ trật tự đâu cả, bèn phân phó Bích Ngọc: “Em đi mời người trong quan phủ đến đây.”
Bích Ngọc vừa mới làm lễ, còn chưa kịp lui ra thì tiếng cãi vã đã lắng xuống. Thầm Hi Hòa ngoài đầu nhìn thì thấy Thẩm Anh Nhược và một tỳ nữ lạ mặt đi đến. Thẩm Anh Nhược quả là tài nữ, biết cả tiếng Thổ Phồn, sau một hồi giải thích, cuối cùng đôi bên bắt tay giảng hòa, hoàn thành giao dịch. “Quận chúa, hình như đó là Thổ Phồn vương tử” Trân Châu củi đầu nói với Thẩm Hi Hòa.
Thổ Phồn vương tử không đi một mình mà còn có cả tùy tùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]