Lý Yến Yến vươn tay đỡ Thẩm Hi Hòa, mùi hương trên người nàng ta càng thêm rõ ràng, quả thật có xen lẫn mùi trầm hương đặc trưng của Tiê3u Trường Thái, không chỉ vậy còn có cả hương nhang. Tiêu Trường Thái đang ở hoàng lăng, chắc chắn ngày nào cũng phải thắp hương… 1 Vậy ra Lý Yến Yến và Tiêu Trường Thái… Thẩm Hi Hòa được Trân Châu đỡ, sắc mặt nặng nề. Tiêu Trường Thái thừa dịp 9Nguyên Tiêu lẻn vào Kinh thành chắc chắn không chỉ để gặp riêng Lý Yến Yến, bọn họ đang có mưu đồ gì? Vụ hỗn loạn lần này liệu có liên 3quan để Tứ hoàng tử Tiêu Trường Thái hay chăng? Về đến quận chúa phủ, Thẩm Hi Hòa nói với Thiên Viên: “Ngươi bẩm lại điện hạ rằ8ng Tứ hoàng tử đã âm thầm quay về Kinh và gặp mặt Đại vương phi.” Thiền Viện hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Thẩm Hi Hòa chỉ gặp Đại vương phi có một lát ngắn ngủi mà đã biết Đại vương phi vừa đi gặp Tứ hoàng tử, lại còn khẳng định chắc nịch chứ không phải là suy đoán, nhưng hắn vẫn cung kính nghe theo. “Lão Tứ à?” Nghe Thiên Viên bẩm báo xong, Tiêu Hoa Ung đăm chiêu, “Cũng giống, có điều một mình lão Tử không có bản lĩnh gây ra vụ việc lần này.” Thiên Viên nhìn vết thương trên tay Tiêu Hoa Ung: “Chẳng lẽ là… bệ hạ ư?” “Bệ hạ có muốn dò xét ta đi nữa cũng sẽ không chọn Tết Nguyên tiêu.” Tiêu Hoa Ung bác bỏ, “Đây là ngày lễ quan trọng, bệ hạ sẽ không vì thăm dò ta mà khiến triều đình mất mặt với sở thần phiên bang.” Vụ hỗn loạn này khiến Hữu Ninh để nổi trận lôi đình. Nhằm phô bày khí thế cường quốc trước mặt các sứ thần, Hữu Ninh để còn cho trưng bày các trụ đèn đồ sộ trong cung, không khí hân hoan lan tràn khắp chốn, để các sứ thần thấy được sự phồn vinh và đoàn kết của Thiên triều. Ấy vậy mà lại có kẻ phá đám, khác nào một đòn đau giáng vào mặt Hữu Ninh để. Hai vị tướng quân của Kim Ngô vệ đều bị khiển trách. “Là ai đây nhỉ?” Thiên Viên thắc mắc. Các hoàng tử đều bị giám thị, không dễ gì có thể thoát khỏi tầm mắt bọn họ, nếu có thì cũng không lâu. Khả năng gây ra một vụ việc nghiêm trọng như thế này mà bọn họ lại không hề phát hiện thật sự rất thấp. Dù có là Tín vương điện hạ đi chăng nữa, kể từ sau vụ hoàng lăng, Thái tử điện hạ cũng đã phải thêm người theo
dõi sát sao. “Chuyện này phải nghĩ ngược lại cơ.” Ánh mắt Tiểu Hoa Ung thoáng hiện ý cười lạnh lẽo, “Người này nhằm vào cô, võ công lại không tồi. Cô vừa đuổi theo hắn ta, còn chưa kịp giao đấu quả hai chiều thì người của Kim Ngô vệ đã ập đến. Cô mà không phát hiện kịp thì đã bại lộ võ công trước mặt Kim Ngô vệ rồi. Mục đích của người này là muốn cô bại lộ trước mặt bệ hạ, cũng có nghĩa hắn ta đã biết gương mặt thật của cô, nhưng lão Tử vốn không biết việc này.” Xét thấy như vậy, có thể loại trừ Tiêu Trường Thái ra. Tiêu Trường Thái chỉ lo trù tính chuyện của bản thân, cứ nghĩ chỉ có lão Ngũ và lão Bát mới là kẻ địch của mình. Người biết được gương mặt thật của hắn chỉ có huynh đệ Tiêu Trường Khanh và Tiêu Trường Canh, mà Tiêu Trường Canh còn chưa đủ lông đủ cánh, không đủ sức gây ra vụ việc hôm nay. Tiêu Trường Khanh và Tiêu Trường Doanh có hiềm nghi lớn nhất, nhưng Tiêu Trường Khanh chỉ mong Tiêu Hoa Ung có thể sống lâu một chút đặng còn giúp hắn ta đối phó Hữu Ninh để, tuyệt đối không gài bẫy hại Tiêu Hoa Ung làm gì. “Nếu vậy là không phải do các vị điện hạ gây ra rồi.” Thiền Viện kinh ngạc. “Trong Kinh, người hận cô chỉ có vài người.” Tiêu Hoa Ung cười mà như không cười, “Người hận cô nhất chắc là Vương Chính.” Trong cuộc đụng độ ở cửa cung dạo nọ, có lẽ Vương Chính cũng không cho rằng Hoàng Thái tử cố tình làm vậy, nhưng sau vụ sử thần hai nước suýt rút đao đánh nhau ngay giữa đại triều hội, Vương Chính hẳn đã đoán được, bằng không ông ta đã không trèo lên được cái ghế hiện nay. Hơn nữa, những lời Mục Nỗ Cáp nói càng khiến Vương Chính thêm nghi ngờ Tiêu Hoa Ung. Ông ta sẽ cho rằng Thái tử là người tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, rằng Thái tử muốn nhằm vào mình để loại mình ra khỏi vị trí tâm phúc của Hữu Ninh đế. Thế là ông ta quy cái chết của Đổng Tất Quyền và Khang vương, thậm chí là cả Tốn vương, cho Tiêu Hoa Ung. Càng nghĩ, Vương Chính càng thấy Tiêu Hoa Ung mới là người đáng sợ nhất đang ẩn mình trong bóng tối. “Nhất định ông ta đã nói thế với bệ hạ, tiếc là bệ hạ biết rõ chuyện ta trúng độc hơn bất cứ ai.” Tiêu Hoa Ung cười trào phúng. Hữu Ninh để biết rõ chuyện này nhưng lại công bố với người ngoài rằng Tiêu Hoa Ung đột nhiên mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, nguyên nhân là vì năm ấy Tiêu Hoa Ung trúng độc ngay trong Minh Chính điện do ăn phái món sữa anh đào được chuẩn bị cho Hữu Ninh để, lúc đó lại đang thời điểm mấu chốt để đối phó với bè lũ hoạn quan, Hữu Ninh để không muốn làm triều thần dao động nên mới giấu giếm. Mấy năm nay, bệnh án của hắn trình cho Hữu Ninh để xem đều là giả. Hữu Ninh để chỉ biết rằng chất độc trong người hắn vẫn còn và rất khó giải, chứ không biết chuyện hắn gặp được Lệnh Hồ Chẳng, nhờ vậy mà chất độc trong người được khống chế. Ngoài việc đặc biệt sợ lạnh ra, hắn vẫn có thể rèn văn luyện võ bình thường. Bởi vậy, Hữu Ninh để sẽ không hoàn toàn tin lời Vương Chính, thậm chí hoài nghi rằng Vương Chính không cam lòng bị đình chỉ chức vụ nên mới nói xấu Tiêu Hoa Ung. Vương Chính không lo sao được. Ông ta biết Tiêu Hoa Ung là người kế thừa sáng giá, lại không ưa ông ta ra mặt, một khi Tiêu Hoa Ung thắng cuộc, ông ta sẽ chỉ còn một con đường chết, thế nên mới dốc sức vạch trần Tiêu Hoa Ung. “Vương Chính thật to gan!” Thiên Viên giận dữ, chỉ muốn xách đao chém chết Vương Chính ngay lập tức, nhất là
khi nhìn thấy cánh tay rướm máu của Tiêu Hoa Ung. “Không to gan sao có thể được như ngày hôm nay?” Tiêu Hoa Ung cười nhạt, “Ông ta đã ra tay, cô cũng phải đáp trả một vài chiêu cho phái phép chứ nhỉ?” Thiên Viên nói: “Xin điện hạ cứ phân phó.” “Không phải vội, ông ta đã biết cô không dễ trêu vào, lần này tập kích không thành, hẳn ông ta cũng sẽ biết mình đã bị lộ.” Tiêu Hoa Ung mân mê quân cờ đen trong tay, “Trước tiên cứ để ông ta thấp thỏm vài ngày đã, đợi cho ông ta buông lỏng cảnh giác, cô sẽ mượn tay bệ hạ thanh trừ ông ta.” Biết Thái tử điện hạ đã có tính toán ổn thỏa, Thiên Viên sực nhớ đến một việc khác: “Điện hạ, sao điện hạ không để quận chúa biết chuyện mình bị thương?” Cho dù quận chúa không xót xa hay đau lòng, ít ra điện hạ cũng có thể lấy cớ bị thương để đòi hỏi chút đỉnh. Tiêu Hoa Ung lườm Thiên Viên: “Không cần làm chuyện thừa thãi, thế nào mai nàng cũng sẽ đến thăm ta.” Đến lúc ấy, đương nhiên nàng sẽ biết chuyện hắn bị thương, việc gì phải cho nàng biết ngay bây giờ, làm vậy quá tầm thường. Dĩ nhiên Thẩm Hi Hòa sẽ tiến cũng gặp Tiêu Hoa Ung để bàn về vụ việc Tết Nguyên tiêu. “Điện hạ bị thương à?” Thẩm Hi Hòa vừa lại gần Tiêu Hoa Ung đã ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt. Tiêu Hoa Ung hơi ngạc nhiên, hắn cố ý mặc áo choàng che vết thương trên cánh tay để Thẩm Hi Hòa không cảm thấy mình cố tình than vãn. Hắn định làm như lơ đãng giơ tay lên để Thẩm Hi Hòa thấy được vết thương, không ngờ nàng vừa ngồi xuống đã nhận ra. “Sao UU biết ta bị thương?” Tiêu Hoa Ung tò mò.
Hôm qua, sau khi bị thương hắn đã bí mật hồi cung, chỉ có Hữu Ninh để biết chuyện này, đến cả Thái hậu cũng bị gạt. Thẩm Hi Hòa chưa từng nói với ai khác chuyện mình có khứu giác nhạy bén, chỉ có lúc vạch trần thân phận con gái của Bộ Sơ Lâm là có nói cho nàng ta biết. Hàng mi dài của nàng cụp xuống, Thầm Hi Hòa hợp một ngụm trà lá bạch quả, nhìn phần nước trà trong veo sáng màu trong cốc rồi nói: “Từ nhỏ ta đã có khứu giác nhạy hơn người thường, ta ngửi được mùi máu tươi trên người điện hạ.”
Tiêu Hoa Ung nheo mắt, Thiên Viên cũng kinh ngạc vô cùng Vết thương của Tiểu Hoa Ung đã trải qua một đêm, tuy chưa đóng vảy nhưng cũng không còn ứa máu. Thiên Viên là người tập võ mà còn không nhận ra được mùi máu tươi, vậy mà Thầm Hi Hòa lại ngửi được. Khứu giác của nàng đầu chi là nhạy hơn người thường, phải nói là được ông trời ưu ái!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]