Chương trước
Chương sau
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nàng đã hiểu vì sao Tiêu Hoa Ung lại kích động đến thế, không phải vì khứu giác của nàng làm hẳn nhớ lại quá
khứ đau thương, mà là vì hắn đã tặng nàng3 một thứ có thể vạch mặt chính mình trước khi biết được chuyện này.
Cặp chuỗi hạt này được làm từ kỳ nam thượng phẩm, có thể nói là độc nhất 1vô nhị. Trong số những người nàng
từng gặp, chỉ có một người dùng hương kỳ nam thượng phẩm, chính là người năm lần bảy lượt thay hình đổi dạng
xuất h9iện trước mặt nàng, người mà nàng vẫn luôn kiêng kỵ.
Quả nhiên người này chính là Tiêu Hoa Ung. Cho dù nàng từng ngờ là thế nhưng mãi vẫn chư3a khẳng định, một
phần là do chưa có chứng cứ, nhưng chủ yếu là nàng vẫn luôn hi vọng rằng người đó không phải Tiêu Hoa Ung.
Vì sao nàng lại 8mong như thế?
Người này mà là địch thì sẽ là tử địch, nhưng nếu là Tiêu Hoa Ung, trượng phu tương lai của nàng thì trong một
chừng mực nhất định, bọn họ có thể xem như đồng hội đồng thuyền cơ mà?
Không, không phải thế. Nếu Tiêu Hoa Ung không phải người giấu mặt, Thẩm Hi Hòa nghĩ nếu sau này mình và
hắn bất hòa thì nàng còn có thể giao tranh một phen. Nhưng hắn và người kia lại là một, mà người kia là ai cơ chứ?
Hắn có tại mắt trong Tú Y sứ, có một thuộc hạ giàu nứt đố đổ vách như Hoa Phú Hải, trưởng tử của trưởng công
chúa, thư đồng của Cảnh vương cũng thần phục hẳn, vệ quyền thần trẻ tuổi được Hoàng thượng coi trọng cũng là
thuộc hạ của hắn. Người này lại là trượng phu tương lai của nàng, sau này dù thành hôn rồi, nàng cũng không thể
lơ là.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là đủ khiến nàng phải thịt nát xương tan, chỉ có thế cũng không đáng sợ, nghiêm trọng
hơn là Thẩm gia có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thẩm Hi Hòa nặng nề nhắm mắt lại, tự trách mình sao không xem mấy thứ này cho sớm. Nếu biết trước thì nàng
đã không xin tứ hôn rồi.
“Quận chúa.” Thấy Thẩm Hi Hòa biến sắc, Trân Châu không khỏi bồn chồn. Thẩm Hi Hòa mở mắt ra, ánh mắt đã
bình thản như thường: “Gọi A Hỉ đến đây.” Trân Châu vội đi tìm Tùy A HÈ. Vừa vào phòng, Tùy A Hỉ đã phát
hiện Thẩm Hi Hòa không giống thường ngày, điểm khác biệt rõ rệt nhất là sự hiền hòa ít ỏi của nàng đã tan biết.
“Có thể dùng phương pháp vừa rồi của các ngươi để giải độc cho Thái tử điện hạ không?” Thẩm Hi Hòa nhớ lại vẻ
mừng rỡ của Thái y lệnh khi bắt mạch cho Tiêu Hoa Ung.
“Cách này không thể giải độc triệt để, chỉ có thể khống chế độc tố tốt hơn mà thôi, muốn giải độc thì phải tìm bằng
được thứ tương khắc với loại độc này.” Tùy A Hỉ đáp. Vạn vật tương sinh tương khắc, có những thứ có thể khắc
chế lẫn nhau, mà thứ khác thì chỉ có thể kiềm chế phần nào.


Thẩm Hi Hòa gật đầu, không nói gì thêm, chỉ phất tay ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.
Hôm sau là ngày Tạ Uẩn Hoài đến khám bệnh cho nàng theo lịch. Thẩm Hi Hòa đã uống hết mấy thang thuốc bổ
Tạ Uẩn Hoài kể cho mình, đây sẽ là lần tái khám cuối cùng.
“Chúc mừng quận chúa, cuộc đời xem như sang trang mới.” Tạ Uẩn Hoài mỉm cười nhã nhặn, ý cười đong đầy
trong mắt. “Tề đại phu, bệnh tình của Thái tử điện hạ khiến lòng ta không thể nào yên, ta nghe Trân Châu nói
huynh đã có manh mối đúng không?”
“Ta còn chưa chúc mừng quận chúa tìm được lương duyên.” Tạ Uẩn Hoài biết hôm qua Hữu Ninh để đã tứ hôn, tin
tức này hắn đã lan truyền khắp thiên hạ, vì hôn sự của Thái tử điện hạ sẽ được bố cáo tại các châu huyện, “Quận
chúa yên tâm, ta có vài phỏng đoán, cần tự mình đến Tây Vực một chuyến, mà cũng có thể sẽ giương buồm ra khơi,
biết đâu có thể tìm được cách giải độc ở ngoại quốc.”
“Tề đại phu, việc này đành phiền huynh vậy, xem như ta thiếu huynh một món nợ ân tình, ơn này ta xin khắc ghi
trong tâm khảm, nhất định hết mình bảo đáp.” Thẩm Hi Hòa trịnh trọng nói, “Ta sẽ phải người đồng hành cùng
huynh, chuyến đi này sẽ rất gian nan, nếu không có người đi cùng, ta không thể nào yên tâm được.”
Tạ Uẩn Hoài tưởng Thẩm Hi Hòa trịnh trọng như vậy là vì sắp thành hôn với Tiểu Hoa Ung nên mới đặc biệt coi
trọng hắn. Tạ Uẩn Hoài không nói bằng hữu với nhau không cần khách sáo, bởi lẽ nói vậy chỉ khiến Thẩm Hi Hòa
thêm ngại: “Quận chúa yên tâm, nếu sau này gặp phải khó khăn gì, ta sẽ nhờ quận chúa giúp đỡ, xem như bảo đáp
ân tình hôm nay.”
Đây chính là lý do Thẩm Hi Hòa thích kết giao với Tạ Uẩn Hoài, cách ứng xử khéo léo của hắn khiến người ta thấy
thoải mái.
Thẩm Hi Hòa hỏi thẳng: “Huynh định khi nào lên đường?”
“Tháng Ba tuyết tan, Xuân về hoa nở, là lúc thích hợp đi xa.” Tạ Uẩn Hoài đã lên kế hoạch ổn thỏa.
“Tốt rồi.” Thẩm Hi Hòa bảo Trân Châu cách một chiếc lồng chim đến, trong lồng là một con bồ câu được nuôi trong
quận chúa phủ, “Nếu có việc gì thì để nó đưa tin cho ta.”
Tạ Uẩn Hoài nhận lấy lồng chim rồi đi ngay chứ không nán lại lâu vì còn có người bệnh đang chờ.
Không lâu sau, Thẩm Hi Hòa được tin Tiêu Hoa Ung đã tỉnh lại. Nàng không vào cung ngay mà đợi sang ngày
hôm sau mới ăn vận trang trọng đi đến Đông cung. Kể từ khi có thánh chỉ tứ hôn, đến giờ Tiêu Hoa Ung mới gặp
lại Thẩm Hi Hòa.
Ảnh mắt hắn vẫn ôn hòa như xưa, nhưng đan xen trong đó là vẻ thấp thỏm. Vừa thấy Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung
liền giật mình hoảng hốt.
Thẩm Hi Hòa rất hiếm khi giả vờ, lúc nào cũng bộc trực. Dáng vẻ hiện tại của nàng làm tim Tiêu Hoa Ung nhói
đau, hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, sợ nàng đến gần, sợ nàng lên tiếng, thậm chí khi nàng vừa vào
phòng, hắn còn vô thức lùi lại nửa bước.
Nàng đã biết, nàng đã biết cả rồi..
“UU, nàng nghe ta giải thích đã..” Tiêu Hoa Ung nắm lấy tay nàng, trong lòng quýnh lên.


Thẩm Hi Hòa chậm rãi rút tay ra, ánh mắt lạnh nhạt: “Điện hạ cứ nói, Chiêu Ninh xin được rửa tai lắng nghe.”
Nghe nàng tự xưng là “Chiêu Ninh”, sắc mặt Tiêu Hoa Ung tái nhợt, đôi môi mấp máy, hắn nhìn nàng mà không
biết rằng giờ phút này ánh mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng cùng với chút ngoan cường cuối cùng: “Khi chúng ta mới
gặp nhau, ta không biết nàng là ai, chỉ biết rằng thể nào nàng cũng tìm đến Bạch Đầu Ông, vì Tiên Nhân Thao
không có tác dụng gì nhiều,
Thế là ta chạy tới Lạc Dương, nàng lại sai người đưa vật chứng của án Yên Chi cho ta. Ta rất hiếu kỳ, mấy năm nay
chẳng ai thèm để mắt đến ta, vậy mà sao nàng lại coi trọng ta chứ? Sau này ta mới biết, sở dĩ nàng toan tính như
vậy… là vì thân phận và tuổi thọ ngắn ngủi của ta.”
Thẩm Hi Hòa bình tĩnh lắng nghe, nét mặt vô cảm.
Tiêu Hoa Ung nói với vẻ bất an: “Lúc ở Hạnh Lâm viên, nàng đã lấy được Thoát Cốt Đan từ tay ta, nhưng nếu…
nếu trước đó nàng không đưa vật chứng cho ta thì ta sẽ không đồng ý đâu.”


bản thân, nếu có thể sống tiếp thì tốt, mà không thể
thì
Chấp nhận số phận an bài.
Thân là Hoàng Thái tử có thể hô mưa gọi gió, hắn phải mất bao công sức trèo đèo lội suối, suýt mất cả mạng mới hái được Tiên Nhân
Thao, người ngoài muốn ngồi mát ăn bát vàng đầu dễ thế.
Nhưng tại Hạnh Lâm viên, khi thấy nàng sắp đặt quân cờ không thôi mà cũng khó nhọc đến vậy, rồi nghe nói nàng chi còn sống được
không quá ba năm, hắn lại nghĩ khác. Tình trạng của nàng tương tự với hắn, chi khác một điều, hắn không bận tâm đến sinh tử của
Thầm Hi Hòa lại khác, nàng muốn sống, ý chí muốn sống mãnh liệt của nàng khiến hắn rung động. Thế là khi Bạch Đầu Ông nói cho
hắn biết Thoát Cốt Đan chưa chắc đã giải được chất độc trong người hắn, hẳn bèn nhường Thoát Cốt Đan cho nàng.
“Quân cờ kia…” Thẩm Hi Hòa nhìn xuống đầu ngón tay Tiêu Hoa Ung.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.