Có mấy lời không cần Thẩm Hi Hòa nói toạc ra, Tiêu Hoa Ung vẫn hiểu được. Hắn đã chết lặng, không còn cảm nhận được sự đau đớn trong lòng3 nữa. Thấy Tiêu Hoa Ung như vậy, Thẩm Hi Hòa chỉ bình thản nhìn thẳng vào đôi mắt đau khổ của hắn, không hề né tránh, cũng chẳng có vẻ g1ì là áy náy hay mất tự nhiên: “Điện hạ, hai ta có xuất thân tương đồng, ta chỉ hỏi điện hạ một câu, nếu chúng ta đổi vị trí cho nhau, liệu điện 9hạ có tin ta không? Dẫu biết rằng cái giá phải trả là người thân của mình, điện hạ vẫn sẽ nguyện ý đánh cược tất thảy vào khả năng người mình yê3u sẽ một lòng một dạ cả đời chứ?” “Ta…” Tiêu Hoa Ung rất muốn dõng dạc trả lời rằng hắn sẽ làm vậy. Nhưng khi nhìn vào8 đôi mắt trong veo của nàng, hắn lại không có mặt mũi nào nói ra câu đó. Thứ ngăn cách giữa bọn họ là hoàng quyền, là khác biệt vua tôi, là ngai vàng chí cao vô thượng. Nếu hắn là Thẩm Hi Hòa, có lẽ hắn… cũng sẽ lựa chọn giống nắng, gặp phải một kẻ khó đối phó, biện pháp tối ưu là đánh một trận quang minh chính đại, có chết cũng chết trong vinh dự, cũng là tôn trọng đối thủ. Nàng không muốn gả cho hắn vì không muốn phải là mặt lá trái với hắn, không muốn hai người suốt ngày phải đề phòng lẫn nhau, không muốn phải đóng kịch trước mặt hắn. “Thế nên nàng quyết định không phụ quê cha đất tổ, không phụ người thân, không phụ tấm lòng kính yêu của bách tính quê nhà, chỉ phụ một mình ta” Tiêu Hoa Ung cười còn khó coi hơn cả khóc. “Điện hạ, đây là lựa chọn duy nhất của ta” Thẩm Hi Hòa nghiêm nghị cúi người. “Thẩm Hi Hòa, nàng có biết lúc này ta hận nàng đến nhường nào không hả?” Tiêu Hoa Ung loạng choạng lùi lại hai bước, phải vịn lên bàn mới đứng vững được, “Ta thích sự lý trí, khôn ngoan và lòng dạ phóng khoáng của nàng, nhưng giờ ta lại hận những cá tính ấy. Ta không khỏi nghĩ nếu nàng chỉ là một nữ lang bình thường, có phải nàng sẽ không cân đo đong đếm lợi và hại rõ ràng đến vậy, sẽ không dùng những lời lẽ mà nàng tự nhận là xuất phát từ tận đáy lòng như những lưỡi dao để lăng trì lòng ta?” Thẩm Hi Hòa điềm nhiên đối mặt với những lời trách móc và sự đau đớn của Tiêu Hoa Ung. “Nhưng hơn hết, ta hận chính mình. Ta đã nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn để sống sót, mạnh đến mức không còn ai có thể tùy tiện ra tay với ta, khống chế vận mệnh của ta được nữa. Nhưng ta không ngờ có ngày người mình thích lại vì vậy mà từ chối ta. Ha ha ha..”
Tiêu Hoa Ung cười phá lên, tiếng cười nghe như đau xé lòng, mắt lấp loáng ánh lệ. Thấy vậy, Thẩm Hi Hòa sửng sốt. Người đàn ông trước mặt nàng có tài năng và thể lực hùng mạnh biết mấy, đủ sức thâu tóm thiên hạ này trong tay, đánh đầu thằng đó, nàng cứ nghĩ người như thể sẽ không có nước mắt, không ngờ lại thấy hằn rơi lệ. “Nếu nàng không phải một Thẩm Hi Hòa như thế, sao ta có thể thích nàng được? Nếu ta không có năng lực như ngày hôm nay, sao ta có thể sống đến giờ? Chẳng lẽ là ông trời trêu ngươi?” Tiêu Hoa Ung dần | bình tĩnh lại, cặp mắt đen láy trở nên sâu thăm, tựa như ngày đầu mới gặp. “Ta muốn cưới nàng, nàng không tin vào tình yêu trường cửu, không tin trên đời có người một lòng một dạ đến tận lúc sông cạn đá mòn, vậy thì ta sẽ chứng minh cho nàng xem” Tiêu Hoa Ung dõng dạc lên tiếng, khí thế bừng bừng, “Nàng muốn đề phòng ta cũng được. UU, hãy nghe ta nói, ta có thể chấp nhận việc nàng không bao giờ thay đổi vì ta, có thể chấp nhận để nàng luôn giấu dao găm bên gối, lăm le lấy mạng ta bất cứ lúc nào, nhưng ta tuyệt đối không cho phép nàng gả cho ai khác trong lúc ta còn sống, dù nàng không yêu kẻ đó cũng thể Ngang tàng như vậy mới thật sự là Tiêu Hoa Ung, là Hoàng Thái tử chân chính. “Điện hạ tội gì phải thế” Thẩm Hi Hòa nặng nề thở dài. “Ta không sợ khổ, chỉ sợ đau, sợ cơn đau gặm nhấm xương tủy. Chỉ cần thấy nàng thân mật với ai, ta sẽ giết chết kẻ đó” Một câu đùa đầy đáng sợ, thế mà Tiêu Hoa Ung lại nói với vẻ tươi cười, trong đặc biệt quái gở. “Điện hạ mà cười ta có khi còn đau đớn hơn” Hệt như năm xưa Tiêu Trường Khanh cưới Cổ Thanh Chi vậy, suýt nữa bị tra tấn đến phát điên. “Nàng nói nếu mình chỉ là một người tứ cố vô thân thì sẽ sẵn sàng chìm đắm vào bể tình cùng ta chẳng chút e dè, dẫu có thịt nát xương tan cũng cam tâm, vì đó là nàng tự làm tự chịu” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung ẩn chứa vẻ dịu dàng, “Vừa hay ta cũng là người tứ cố vô thần, ta không sợ bị nàng giết, nếu thất bại trong cuộc chiến tranh giành thiên hạ ta cũng chấp nhận.” “Điện hạ nghĩ lại đi, mong rằng điện hạ sẽ cân nhắc thật kỹ trước khi Khâm Thiên giám chọn được ngày thành hôn” Thẩm Hi Hòa khuyên. “Ta sẽ không đổi ý, dẫu cho vật đổi sao dời, lòng ta vẫn muốn cưới nàng, vẫn muốn đợi nàng” Tiêu Hoa Ung nhấn mạnh từng chữ một. Thẩm Hi Hòa cụp mắt, đang định làm lễ cáo từ thì Tiêu Hoa Ung bất thình lình nắm tay nàng. Thẩm Hi Hòa vùng vẫy trong vô ích, cuối cùng bị Tiêu Hoa Ung ôm vào lòng, má kề má, vai kề vai. Hắn thủ thỉ bên tai nàng hệt như bao đôi tình nhân bình thường khác: “Ta biết tính năng, đối với nàng, ta không muốn hủy hôn là chuyện của ta, nàng ắt có cách giải quyết, nhưng ta phải nhắc nhở UU một cầu, ta có thể giết hết những người khác vì nàng đấy” Nói rồi, hắn mới dời môi khỏi gương mặt nàng, sau đó nhoẻn cười, một nụ cười dịu dàng mà tinh quái: “UU, không cần biết nàng có bao nhiêu lựa chọn, cuối cùng nàng chỉ có thể chọn ta mà thôi.” Nàng chọn ai, ta sẽ cho kẻ đó biến mất khỏi nhân gian này. Ánh mắt Thẩm Hi Hòa lạnh đi, Tiêu Hoa Ung vẫn cười ngả ngớn, cả hai nhìn nhau đăm đăm, không ai nhường ai. “Chiêu Ninh xin cáo từ” Thẩm Hi Hòa làm lễ rồi quay lưng bỏ đi. Thiên Viên và Trân Châu đang đứng gác bên ngoài, thấy Thẩm Hi Hòa ra ngoài với sắc mặt lạnh bằng, Thiên Viên vội rảo bước vào trong phòng, còn Trân Châu
thì đi theo Thẩm Hi Hòa. “Quận chúa, rốt cuộc đã có chuyện gì thế ạ?” Đến giờ Trân Châu vẫn chưa hiểu vì sao Thái tử và quận chúa vốn đang hòa thuận lại nảy sinh khúc mắc. “Hắn chính là Hoa Phú Hải” Thẩm Hi Hòa thấp giọng. Trân Châu giật mình, điều mà bọn họ lo sợ rốt cuộc đã thành hiện thực. Thật ra, bọn Trân Châu đều biết quận chúa hi vọng người đóng giả Hoa Phú Hải không phải Thái tử điện hạ mà tốt hơn hết là Cảnh vương điện hạ, như vậy thì quận chúa và Thái tử điện hạ có thể bắt tay nhau đối phó Cảnh vương.
Vốn dĩ quận chúa đã biết Thái tử điện hạ có mưu trí vô song, giờ lại biết hắn có thể lực hùng mạnh đến thế, ngộ nhỡ có ngày đôi bên trở mặt thành thù, chỉ e quận chúa khó lòng thắng được hắn. “Trêu phải một tên sát tinh rồi” Bây giờ Thẩm Hi Hòa mới hối hận vì đã giao vật chứng án Yên Chi cho Tiêu Hoa Ung để phá vỡ thế cục trong Kinh, từ đó vướng vào hẳn. 1) Nếu không quen biết Tiêu Hoa Ung, nàng sẽ không lấy được Thoát Cốt Đan, nhưrng dù có chết cũng chẳng sao, chí ít sẽ không liên lụy người nhà, dù gì nàng cũng đã nỗ lực hết mình đề sống tiếp. Giờ nàng đã mang ơn hằn quá nhiều, không cách nào đền đáp nổi, đã vậy hắn còn lộ ban tính, nàng tin hắn nói thật, nàng mà dám qua lại với vị hoàng tử nào, người đó chắc chắn sẽ có kết cục giống Trường Lăng công chúa. “Quận chúa còn muốn gà đến Đông cung nữa không?” Trân Châu hoang mang. “Gà chứ, sao lại không? Hắn khăng khăng muốn cưới còn gì? Ta sẽ cho hắn biết thế nào là cầu mà không được!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]