Chương trước
Chương sau
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bộ Sơ Lâm chẳng có lòng dạ nào đấu võ mồm với Tiết Cần Kiều, Tiết Cẩn Kiều nhanh chóng được tiễn đi, Bộ Sơ
Lâm nói: “Thôi Tấn3 Bách… hắn điên rồi!”
Thẩm Hi Hòa hoang mang: “Điên ư?”
“Ừ, hắn điên rồi” Bộ Sơ Lâm nghĩ lại thấy mà sợ, “1Hắn đến phủ thổ lộ với ta, còn nói… nói mấy lời ta vẫn hay đùa
cợt hắn. Hắn dõng dạc tuyên bố ta cũng có tình ý với hắn, c9òn làm ra vẻ như chủ mẫu trong phủ, hắn bảo ta từng
nói với người hầu trong phủ rằng hắn là chủ mẫu của Bộ phủ!”.
Th3ẩm Hi Hòa giật mình, nhìn Bộ Sơ Lâm đầy ngờ vực, cho rằng Bộ Sơ Lâm đang mê sảng.
Thôi Tần Bách thanh cao đứng đắn m8à lại nói những lời đó thì đúng là không thể tin được, hoàn toàn lật đổ nhận
thức của Thẩm Hi Hòa về hắn.
“Có phải… có phải hắn điên rồi không?”
Xác định Bộ Sơ Lâm không mê sảng, Thẩm Hi Hòa đành gật đầu: “Quả thật có điểm bất bình thường.”
“Muội nói xem, ta nên làm gì đây, UU?” Bộ Sơ Lâm níu tay Thẩm Hi Hòa hỏi khẽ.
Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ lực bất tòng tâm: “Ta cũng không biết.”
Nếu là chuyện khác thì nàng còn tư vấn được, nhưng chuyện này nàng cũng đành bó tay.
“Thôi Tấn Bách là người của Thái tử” Thẩm Hải Hòa tiết lộ.
Bộ Sơ Lâm kinh ngạc: “Vậy hắn… hắn…“. Đã vậy, hắn có biết nàng ta là con gái hay không thì cũng thế cả thôi mà?
Thái tử đã biết rồi, hắn lại là người của Thái tử, chuyện này có giấu hay không cũng đâu khác gì nhau? “U U, ý
muội là ta hãy nói thật cho hắn biết về thân phận con gái của mình ư?” Bộ Sơ Lâm ngập ngừng.
Thẩm Hi Hòa khẽ lắc đầu: “Đây là chuyện riêng của ngươi, Thái tử chưa nói với hắn và cũng sẽ không nói. Có nói
cho hắn hay không, nên ứng đối với hắn thế nào là tùy người quyết định, đừng tìm ta, ta không quyết định thay
người được đâu.”
“Muội ứng đối với Thái tử điện hạ thế nào?” Bộ Sơ Lâm hoang mang, đành học hỏi kinh nghiệm,
“Ta không cần ứng đối gì cả, chuyện gì nên nói thì ta đã nói rõ với hắn cả rồi.” Thẩm Hi Hòa nhếch môi cười.
Bộ Sơ Lâm méo xệch miệng, mặt mày ủ rũ: “Ta bị báo ứng rồi.”
“Đúng rồi, tự làm tự chịu thôi.” Thẩm Hi Hòa bồi thêm một củ.


Bộ Sơ Lâm tức giận: “Muội phải chịu trách nhiệm chứ, lúc trước chính muội bảo ta đeo bám hẳn cơ mà!”
“Ta chỉ bảo người lợi dụng hắn để tránh họa, chính người không biết chừng mực, trêu vào người ta, đầu liên quan
gì đến ta.” Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta, “Nếu ngươi khăng khăng đòi ta giúp, vậy ta nói cho hắn biết ngươi là con
gái nhé, biết đâu hắn sẽ đau lòng vì bị ngươi lừa gạt, sau đó cắt đứt tơ tình, thể là người sẽ được tự do.”
Bộ Sơ Lâm nhìn chằm chằm Thẩm Hi Hòa bằng sắc mặt chẳng còn thiết sống, thế mà là giúp nàng ta à? Có mà hại
nàng ta thì có, Thôi Tấn Bách đã có thể thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật nàng ta là người đàn ông, một khi
biết nàng ta là nữ, chỉ e cả đời này nàng ta cũng không thoát khỏi tay hắn!
Thẩm Hi Hòa nhìn thẳng vào mắt Bộ Sơ Lâm: “A Lâm, ngươi tự hỏi lòng mình đi, ngươi thật sự không có chút tình
ý nào với hắn hay sao?”
Bộ Sơ Lâm mấp máy môi, lặng thinh không đáp. “Đã có ý, cớ sao không nói với hắn một câu?” Thẩm Hi Hòa nói,
“Ta biết người nghĩ con đường chúng ta phải đi còn rất dài, hai người lại chẳng phải thiếu niên mười mấy tuổi,
ngươi sợ chậm trễ cả đời hắn.”
“Đó chỉ là một lý do.” Bộ Sơ Lâm thấp giọng, “Ta không biết khi nào thân phận mình sẽ bị lộ, khi nào bệ hạ sẽ ra tay
với Bộ gia, ta không muốn liên lụy đến hắn.”
Đến giờ nàng ta vẫn chưa điều tra được kẻ ra tay với mình dịp Tết Nguyên tiêu là ai, bốn bề đầy rẫy hiểm nguy,
nàng ta không muốn kéo Thôi Tấn Bách vào vũng nước đục này. “Có nguyện ý hay không thì người phải nói với
hắn, để hắn lựa chọn, sau này hẳn có hối hận hay không là chuyện của hắn.” Thẩm Hi Hòa không đồng ý với việc
Bộ Sơ Lâm tự tiện quyết định thay Thôi Tần Bách.
Bộ Sơ Lâm im lặng một lát rồi nói: “UU, ta không lý trí, cũng không giỏi kiềm chế bản thân bằng muội. Muội biết rõ
gả cho Thái tử điện hạ là một nước cờ hiểm mà vẫn không lùi bước. Ta biết muội tự tin rằng bản thân sẽ không
khốn đốn, không mất khống chế vì tình. Nhưng ta thì khác, ta thật sự có tình cảm với hắn, ta sợ sau này mình sẽ vì
hắn mà không màng tất cả, thậm chí còn quên đi thân phận của mình.”
Nghe vậy, nhất thời Thẩm Hi Hòa cũng không biết phải nói gì, Bộ Sơ Lâm luôn phải thận trọng từng bước, trong
khi đó, người nhạy bén chỉ cần quan sát hai người ở bên nhau là có thể biết người này có tình ý với người kia hay
không thông qua từng ánh mắt nụ cười.
Mấy năm nay, Bộ Sơ Lâm vẫn luôn tự kỷ ám thị mình là đàn ông, nếu nói thật với Thối Tấn Bách, hai người tình
chàng ý thiếp bên nhau, chỉ e chẳng mấy chốc Bộ Sơ Lâm sẽ để lộ chuyện mình là nữ. Nàng ta có thể có những
động tác hay sắc thái của con gái trong lúc lơ đãng, tệ hơn nữa là bản thân còn chưa biết mình bị lộ thì người ngoài
đã nhìn thấu hết thảy.
Thẩm Hi Hòa hiểu, vấn đề nằm ở chỗ Bộ Sơ Lâm có kiềm chế lòng mình hay không. Chừng nào Bộ Sơ Lâm còn kìm
nén bản thân, không thừa nhận tình cảm của mình, dù nàng ta có quan tâm đến Thối Tấn Bách thì cũng sẽ không để
lộ chút tư thái con gái nào.
Nhưng nếu Bộ Sơ Lâm nói thật với Thối Tấn Bách rồi hai người thành đối thì lại khác. Nữ lang một khi đã rơi vào
bể tình rất dễ bị mất lý trí.
Tương tự như hôm nọ ở Đào phủ, Bộ Sơ Lâm bị nàng ảnh hưởng nên suýt làm túc lễ với trưởng bối Đào gia vậy.
“Đành để Thôi Thiếu khanh chịu khổ ngươi đừng hành người ta quá mức đấy nhé ” Thẩm Hi Hòa trêu


Bộ Sơ Lâm lườm nàng: “Ta nào dám hành hạ hắn, muội chưa thấy dáng vẻ quái gở của hắn hôm nay đấy thôi, ta
nhìn mà hoảng, trốn hắn còn không kịp nữa là. Hai ngày tới muội không cần phải A Hỉ đến khám bệnh cho ta đâu,
ta tự tới.”
Trước kia nàng ta không dám nán lại quận chúa phủ đến tối muộn, thỉnh thoảng mới có một hôm, nay Thẩm Hi
Hòa đã đính hôn, chỉ cần Thái tử điện hạ không nói gì thì nàng ta có thể đường hoàng ở lại quận chúa phủ từ sáng
đến tối.
Vừa hay có thể ăn chực ở quận chúa phủ luôn, Bộ Sơ Lâm hí hửng.
Tiếc rằng nàng ta đã tưởng bở rồi, Thôi Tần Bách xưa nay không phải người bó tay chịu chết. Khi hắn muốn để Bộ
Sơ Lâm khi dễ, đương nhiên Bộ Sơ Lâm sẽ chiếm thế thượng phong, nhưng nếu hắn không thích, mười Bộ Sơ Lâm
cũng không phải đối thủ của hắn.


Hai ngày nay, ngày nào Thôi Tấn Bách đến Bộ phủ cũng nghe người hầu nói rằng Bộ Sơ Lâm đã sang quận chúa phủ, lại còn ăn tối
xong mới về, hắn biết Bộ Sơ Lâm đang trốn tránh mình. Sang ngày thứ ba, Bộ Sơ Lâm đang dùng bữa sáng cùng Thẩm Hi Hòa thì có
nha dịch của Đại Lý tự đến tìm, còn mang theo công văn.
“Thưa quận chúa, có người đến nha môn tố cáo Bộ thể tử, tiểu nhân vâng lệnh thượng cấp mời Bộ thể tử đến Đại Lý tự phối hợp điều
tra.”
Bộ Sơ Lâm đang gặp một cái bánh nướng, nghe vậy thì khung lại.


Thẩm Hi Hòa cố nén cười: “Mau đi đi, chống lệnh triệu tập của người thi hành công vụ là tội lớn đấy”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.