Dẫu cho nội bộ đôi bên có xích mích gì đi nữa, bọn họ vẫn là đồng hội đồng thuyền trên phương diện đối ngoại. Thẩm Hi Hòa chủ động gây hại đến l3ợi ích nhà thông gia thế kia, nếu không có lý do chính đáng, lẽ nào nàng không sợ người phe mình sinh lòng phòng bị? Hơn nữa, Thẩm Hi H1òa sắp gả vào Đông cung, sau này nàng cũng sẽ đại biểu cho Đông cung, cho dù không sợ bị người ta nghi kỵ, chẳng lẽ cũng không sợ Đông cung bị 9xa lánh? Tuy Tiêu Trường Khanh ít tiếp xúc với Thẩm Hi Hòa nhưng có thể thấy nàng là người điềm tĩnh, lý trí, tuyệt đối không phải hạng3 người lỗ mãng. Thường ngày nàng luôn cô độc một mình, không thích qua lại thân thiết với người khác, là kiểu người không thích làm phiền ai, c8ũng không thích ai làm phiền mình. Hành động này của nàng sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Đông cung, vốn không phải việc nàng nên làm, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến nàng quyết làm vậy bất chấp rủi ro? Thẩm Hi Hòa không phải người vô duyên vô cớ chủ động hãm hại người khác, trừ khi Tiết Hồi phạm phải điều gì tối kỵ đối với nàng, không thì cớ sao nàng lại trực tiếp ra tay với ông ta bất chấp quan hệ thống gia giữa hai nhà? Vậy Tiết Hồi đã làm gì? Trực giác mách bảo Tiêu Trường Khanh rằng có lẽ việc đó có liên quan đến Cố gia, nhưng lý trí lại nói rằng điều đó thật hoang đường. Thẩm Hi Hòa lạnh lùng biết mấy, nàng và Cố gia chẳng quen biết gì nhau, chắc chắn không phải là vì giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha. Hắn không có ý gièm pha nàng, ngược lại còn tán thưởng tài trí không kém cánh mày râu và dã tâm chấp chướng thiên hạ thông qua Thái tử của nàng, nhưng hắn biết nàng không phải người bồng bột xốc nổi, sẵn sàng đấu tranh và chính nghĩa. Những người sinh ra trong nhà quyền quý như bọn họ đều có lòng dạ sắt đá, không quan tâm đến sinh tử, oan sai của những người không liên quan đến mình. Nếu Cố Triệu không phải người Cố gia, nhất định hắn sẽ ngoảnh mặt làm ngơ. Trong lòng tràn đầy ngờ vực, Tiêu Trường Khanh rời vương phủ, cưỡi ngựa ra khỏi thành đến một ngôi chùa rồi đi lên núi qua lối cửa sau của nhà chùa. Trên núi có một trang viên khuất nẻo, giữa trang viên là một tòa tiểu viện kiến trúc thanh nhã, xung quanh rực rỡ sắc hoa tú cầu. Tiêu Trường Khanh mở cửa tiểu viện bước vào. Một dáng hình yểu điệu đang đứng bên khóm tú cầu, nghe tiếng cửa mở, nàng ta ngoái đầu nhìn lại, vừa thấy là hắn thì tươi cười rạng rỡ. Bộ váy màu lam ngọc và chiếc khăn choàng xanh biếc làm tôn lên vẻ đoan trang mà không kém phần diễm lệ của nàng ta.
Tóc mây búi cao, vài lọn tóc che phủ vầng trán xinh đẹp, giữa mi tâm là một nốt ruồi son, hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên má đào. “Tỷ phu.” Thiếu nữ đi đến trước mặt Tiêu Trường Khanh, dịu dàng lên tiếng. Nàng ta không phải ai xa lạ mà chính là Cố Thanh Xu, người sống sót duy nhất của Cố gia, thứ muội của Cố Thanh Chi. Cố Thanh Xu mất mẹ từ bé, từ trước khi lên bảy đã được Cố phu nhân nuôi nấng, lớn lên bên cạnh Cố Thanh Chi, cũng là người thân duy nhất mà Cố Thanh Chi quan tâm. Năm xưa, khi phát hiện được ý đồ của Hữu Ninh đế, Tiêu Trường Khanh bắt đầu lên kế hoạch thay mận đổi đào. Hắn đồng ý đảm nhận vai trò giám sát hành hình để tiện đường tùy cơ ứng biến. Hắn có thể đánh tráo Cố Triệu, nhưng Cố Triệu không muốn phối hợp, làm lỡ thời cơ, thành thử chỉ có thể cứu được Cố Thanh Xu. Tuy giờ đây Cố gia đã được giải oan, nhưng việc hắn đánh tráo tử tù trong lúc giám sát hành hình là trọng tội, vì vậy Cố Thanh Xu không thể xuất hiện trước mắt người đời được. Tiêu Trường Khanh không muốn nàng ta phải trốn tránh cả đời, vốn định nhân kỳ thi mùa Xuân chọn người phù hợp với Cố Thanh Xu, để nàng ta gả đi thật xa, đến một nơi không người quen biết, từ đó không còn phải tránh mặt người đời. Thế nhưng kỳ thi mùa Xuân lại xảy ra sự cố, kế hoạch đổ vỡ, mà Cố Thanh Xu đã mười sáu, Tiêu Trường Khanh không thể để nàng ta bỏ lỡ tuổi xuân. “Đi với ta một lát.” Tiêu Trường Khanh dẫn Cố Thanh Xu dời trang viên đi dạo trên núi, “A tỷ của muội có quen Chiêu Ninh quận chúa không?” Cố Thanh Xu cụp mắt, bàn tay cầm quạt bỗng chốc siết chặt, “A Xu biết về a tỷ chẳng được bao nhiêu, đều đã nói hết với tỷ phu rồi.” Tiêu Trường Khanh cứu nàng ta vì a tỷ, từ đó đến nay chỉ gặp nàng ta ba lần, lần thứ nhất là khi nàng ta vừa tỉnh lại, lần thứ hai là đến hỏi nàng ta vài chuyện về quá khứ của a tỷ, hôm nay cũng thế. A tỷ chưa từng thích tỷ phu, nhưng tình cảm hẳn dành cho a tỷ vẫn không hề thay đổi, không hề ngó ngàng đến người khác. Nghe vậy, Tiêu Trường Khanh ngừng bước, buồn bã nhìn khu rừng um tùm trải dài trước mặt: “Ta biết về nàng quá ít.” Khi ấy hắn quá bận rộn, làm hai người không có nhiều thời gian ở bên nhau, hắn lại quá nôn nóng muốn được nàng đáp lại, trong khi hai người họ lại quá trẻ tuổi. Nếu bây giờ hắn mới gặp nàng, liệu có phải hắn sẽ kiên nhẫn hơn chăng? Cả khu rừng chìm trong tĩnh lặng, gió nhẹ mơn man, không ai lên tiếng trả lời hắn. “Hôm nay ta đến đây là để báo cho muội biết ta đã sắp xếp người đưa muội đi Giang Nam, đến đó muội sẽ có thân phận mới…” “Tỷ phu!” Cố Thanh Xu chợt kêu lên, rồi lại giật mình nhận ra mình vừa thất lễ, vội cúi đầu nói, “A Xu không muốn
rời kinh.” “Nếu không rời kinh, muội sẽ phải trốn tránh ở đây cả đời, mà nơi đây cũng không an toàn, người ta có thể tình cờ đi ngang qua đây trong lúc đạp thanh.” Tiêu Trường Khanh kiên nhẫn giải thích. “Tỷ phu đưa muội về hậu trạch của vương phủ được không? A Xu chỉ muốn ở bên tỷ phu thôi.” Cố Thanh Xu vội nói. Tiêu Trường Khanh chợt lùi một bước, nới rộng khoảng cách giữa hai người, sắc mặt vụt lạnh lùng trong phút chốc, “Tín vương phủ không còn chỗ dành cho ai khác.” Cố Thanh Xu tròn mắt: “Tỷ phu…” Hắn muốn độc thân cả quãng đời còn lại! “Về thôi.” Tiêu Trường Khanh nói một câu gọn lỏn, sau đó đưa Cố Thanh Xu về trang viên, “Thu dọn đồ đạc đi, ta sẽ phải người đưa muội rời kinh ngay hôm nay.” Tiêu Trường Khanh đi được mấy bước bỗng ngoái đầu lại nói: “Ta đối tốt với muội vì nể tình tỷ tỷ của muội, nếu muội biết an phận, ta sẽ xem muội như Bình Lăng, nhưng nếu muội có ý đồ khác, dẫu phải hổ thẹn với tỷ tỷ của muội lần nữa ta cũng không ngại.” Tâm trạng của Tiêu Trường Khanh cực tệ, vốn chỉ muốn hỏi vài chuyện, kết quả lại phát hiện Cố Thanh Xu có tình cảm với mình, hắn bực bội cưỡi ngựa quay về, gần đến hoàng thành thì thấy xe ngựa của Thẩm Hi Hòa từ trong cung chạy ra. Cơn gió thoảng qua làm rèm xe bay phất phới, chỉ một ánh mắt thoáng qua, không hiểu sao hắn thấy lòng mình thắt lại. Ma xui quỷ khiến thế nào, Tiêu Trường Khanh thình lình ngăn xe ngựa của Thẩm Hi Hòa lại. Nhưng khi Thẩm Hi Hòa vén rèm xe lên, hắn thấy gương mặt nàng thật xa lạ, nào có chút gì giống Cố Thanh Chi. “Tín vương điện hạ, có chuyện gì sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi. Tiêu Trường Khanh hoàn hồn, lòng hụt hẫng: “Quận chúa, có thể mời quận chúa đến quán trà một chuyến có được chăng, tiểu vương có vài nghi vấn muốn được quận chúa giải đáp.” “Nghi vấn của điện hạ liên quan đến ai?” Thẩm Hi Hòa hỏi. “Tiết Hồi.” Tiêu Trường Khanh nói thẳng.
Thẩm Hi Hòa hiểu, Tiêu Trường Khanh đã ra tay với Tiết Hồi ắt sẽ điều tra tì mi về ông ta xem còn tội danh gì nghiêm trọng hơn là bao che cho kẻ báo cáo sai tin tình báo hay không. Hắn là thuộc hạ của hắn cũng đã đến quận Hoa và phát hiện nàng cũng làm tương tự. Tiêu Trường Khanh không biết vì sao không dung nàng lại ra tay với Tiết Hồi, còn nhằm đúng lúc Tiết Hồi vừa đắc tội với Cố gia. Thẩm Hi Hòa không định lừa dối Tiêu Trường Khanh rằng nình và Cố nữ lang có thư từ qua lại, không phải vì sợ Tiêu Trường Khanh phát hiện đó là nói dối, mà là vì nàng không cần phải làm thế. “Chiêu Ninh chỉ muốn bênh vực người của Thẩm gia mà thôi.” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh đáp.
Người của Thầm gia mà nàng muốn nói ở đây đương nhiên không phải Tây Bắc vưrơng hay thế từ, cũng không phải là nàng hay Thẩm Anh Nhược, vậy thì chỉ còn lại Tiết Cần Kiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]