Tiêu Hoa Ung bắt Mục Nỗ Cáp uống thuốc cầm, con hổ cũng bị cho ăn thịt tẩm thuốc cầm, trong vòng hai ngày tới sẽ không phát ra đư3ợc bất kỳ âm thanh gì, kẻo người khác để ý đến tiếng gào thét trong sân. Tiêu Hoa Ung đưa tay chống cằm, quan sát cuộc v1ật lộn trong im lặng đang diễn ra trước mắt. Mục Nỗ Cáp kiên cường chống trả, không ngừng tránh né, tuy nhiên, dù đã được Luật L9ệnh tháo xích thì hắn ta vẫn không phải đối thủ của con hổ. Thấy Mục Nỗ Cáp bị con hổ cắn đứt cánh tay mà vẫn không muốn3 thỏa hiệp, Tiêu Hoa Ung cảm thấy thật nhàm chán. Hắn giơ hai ngón tay, hai cánh cửa ngăn còn lại cũng được kéo lên. Hai con hổ 8đói bị mùi máu tươi kích thích lập tức nhào tới. Từ đầu đến cuối, sắc mặt Tiêu Hoa Ung vẫn bình thản. Về đến Đông cung, việc đầu tiên hắn làm là vẽ lại những gì đã xảy ra trong hôm nay vào một cuốn sách, hết bức này đến bức khác. Chỉ cần mở sách ra, người xem sẽ phải giật mình, Sau khi biết Đại vương Tiêu Trường Thiến trúng phải một loại có độc xuất phát từ Đột Quyết, mà mục đích của hung thủ là đầu độc Tiêu Hoa Ung chứ Tiêu Trường Thiển chẳng qua chỉ là tại bay vạ gió, Lý Yến Yển giận dữ tột bậc, lập tức truyền tin cho Tứ hoàng tử Tiêu Trường Thái. Tất nhiên là Tiêu Trường Thái có tai mắt trong Kinh, hắn biết vụ việc xảy ra hôm Tết Đoan ngọ trước cả Lý Yến Yến. Trực giác mách bảo hắn hung thủ không phải Mục Nỗ Cáp, Mục Nỗ Cáp không mượn người của hắn, chỉ có một mình thì sao đủ sức làm được việc này? Kể cả Tiêu Trường Thái có đích thân ra tay cũng chưa chắc có thể thành công động tay động chân vào đồ ăn thức uống mà trong cung chuẩn bị. “Bẩm điện hạ, Đại vương phi muốn gặp ngài.” Một tên thuộc hạ vào bẩm báo. “Muốn tính sổ với ta vì chuyện lão Tam đây mà.” Tiêu Trường Thái cười gằn, “Chuyện này không đơn giản đầu, trúng ai không trúng lại trúng lão Tam.” Trước khi chết, Vụ Tạo khai rằng Tam hoàng tử Đại vương là chủ mưu của án trộm mộ, cho dù cuối cùng kết quả điều tra cho thấy Đại vương không phải chủ mưu nhưng trong số các chứng cứ trình lên, có không ít manh mối nhằm vào Đại vương phi, có điều không có bằng chứng xác thực nên Lý Yến Yến mới không bị trừng phạt. Bởi vậy, cả Hữu Ninh đế lẫn nhiều người khác đều đang nghi ngờ Lý Yến Yến thông đồng với người khác rồi gán tội cho Tam hoàng tử. Bọn họ đang tìm cách dụ người đứng sau lưng Lý Yến Yến ra mặt, vậy mà nàng ta chẳng biết kiêng dè là gì, có khi còn không biết bản thân đã rơi vào bẫy.
“Bên chỗ Đại vương phi…” “Mặc kệ nàng ta.” Kinh đô đang đầy rẫy hiểm nguy, hắn nào dám chui đầu vào rọ? Đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên, Tiêu Trường Thái liếc nhìn qua, thấy Diệp Vãn Đường bưng chậu gỗ đi vào. Diệp Vãn Đường ăn vận rất đơn giản, tóc cài trâm mận gai, mặc váy vải thô. Phu thê bọn họ bị phạt đến đây, đương nhiên không có người hầu kẻ hạ, cơm nước giặt giũ đều phải tự làm. Diệp Vãn Đường vốn là quý nữ, bàn tay mịn màng chỉ biết đánh đàn, vẽ tranh ngày nào nay lại phải giặt áo, nấu cơm. Tiêu Trường Thái dịu dàng nhìn nàng ta: “Vãn Vãn, nàng cứ để đó, ta sẽ tự giặt.” “Mùa Đông trời lạnh, chàng không cho ta giặt áo, giờ đã vào Hè, không thể để chàng ôm đồm mọi việc như thế được.” Diệp Vãn Đường tươi cười. Năm xưa, hai người bọn họ ngao du khắp chốn, thường đến những nơi sơn dã, nàng ta cũng quen rồi. Tuy cuộc sống ở hoàng băng kham khổ nhưng Diệp Vãn Đường lại thấy tự do tự tại chưa từng có. Hai người cùng nhau nấu ăn rồi dùng bữa. Cơm nước xong xuôi, Diệp Vãn Đường lấy kim chỉ ra may xiêm y mùa Đông: “A Thái, ta muốn về Kinh một chuyến.” Tiêu Trường Thái không được tự do, nhưng Diệp Vãn Đường thì được. Hữu Ninh đế không bắt nàng ta đến hoàng làng, nhưng nàng ta tình nguyện theo phu quân đến đây, muốn về Kinh lúc nào cũng được, chỉ cần đừng đi đi về về quá thường xuyên thì Hữu Ninh đề sẽ không so đo. Tiêu Trường Thái đang đọc sách, nghe vậy thì nheo mắt: “Sao tự dưng nàng lại muốn về Kinh?” “Mẫu thân ta lâm bệnh đã lâu, hôm nay Xáo Xảo đến đây đem cho ta ít vải may áo rồi lén nói ta biết. Ta muốn về kinh thăm mẫu thân.” Diệp Vãn Đường cúi đầu, đưa kim thoăn thoắt. Dưới ánh nến, gương mặt thanh tú của nàng ta trông càng thêm phần dịu dàng. “Trùng hợp vậy sao…” Phản ứng đầu tiên của Tiêu Trường Thái là hoài nghi. “Chàng nói gì cơ?” Hắn nói quá nhỏ, Diệp Vãn Đường nghe không rõ. “Không có gì.” Tiêu Trường Thái ôn hòa mỉm cười, “Nàng đợi thêm một hai ngày đi, đừng nóng vội, để ta đi hỏi thăm xem có ai hộ tống nàng về Kinh không, khi nào sắp xếp xong xuôi hẵng về.” “Ta bảo Xảo Xảo quay về báo tin cho phụ thân ta rồi, phụ thân ta sẽ phải người đến đón.” Diệp Vãn Đường nhoẻn miệng cười, “Chàng cứ yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.” Xảo Xảo từng là tỳ nữ hầu cận Diệp Vãn Đường. Tại hoàng lăng, phu thê Tiêu Trường Thái chỉ được cung ứng một lượng lương thực nhất định, hoàn toàn không đủ chi phí sinh hoạt thường ngày. Tiêu Trường Thái và Diệp Vãn Đường thường tự làm vài thứ, cách một khoảng thời gian, Xảo Xảo sẽ đến lấy đem bán giúp bọn họ, rồi mua các vật dụng cần thiết đem về. Xảo Xảo là người đáng tin, nếu nhạc phụ cho người đến đón thì hẳn là nhạc mẫu đang bệnh nặng thật. Tiêu Trường Thái cũng cười, nhưng ánh nến không thể soi sáng vẻ lạnh lùng trong mắt hắn. Kinh đô chỉ cách hoàng lăng hai ngày đường, Diệp Kỳ không sai người đến mà tranh thủ ngày hữu mộc tự mình đến đón. Tiêu Trường Thái dặn dò một hồi: “Nhạc phụ đại nhân, tình hình trong Kinh đang bất ổn, ta rất lo cho Vãn Vãn, phiền nhạc phụ đại nhân để ý đến nàng ấy.” Đang ở trước mặt Diệp Vãn Đường nên Tiêu Trường Thái không tiện nói thẳng, có điều hai người họ đều hiểu ngầm Tiêu Trường Thái muốn Diệp Kỳ trông nom Diệp Vãn Đường cẩn thận không để những kẻ muốn hãm hại
hắn có cơ hội ra tay với nàng ta. Diệp Vãn Đường không suy nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười ngọt ngào rồi theo phụ thân quay về Kinh đô. Ngày Diệp Vãn Đường vào Kinh, Tiêu Hoa Ung lại rời Đông cung tâm Thẩm Hi Hòa. Hôm nay tiết trời oi bức, Thẩm Hi Hòa không muốn phải vận động nên không đi Đông cung. Trước kia, khi còn chưa đính hôn, Thẩm Hi Hòa có thể đến Đông cung thăm Tiêu Hoa Ung, nhưng hắn lại không tiện đến quận chúa phủ. Nay đã khác xưa, hắn có thể quang minh chính đại đến thăm nàng. Hai người đang ngồi đánh cờ thì nghe Hồng Ngọc chuyển lời bẩm báo từ Mạc Viễn: “Tứ hoàng tử phi đã hồi Kinh rồi ạ.” Thẩm Hi Hòa đánh một quân cờ, phất tay ra hiệu cho Hồng Ngọc tỏ vẻ đã biết, sau đó ngước mắt nhìn Tiêu Hoa Ung: “Hóa ra điện hạ đã tính cả rồi.” “Trò hay chỉ mới bắt đầu thôi.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười. Tiêu Hoa Ung cũng đi một nước cờ, Thẩm Hi Hòa trầm ngâm chốc lát rồi đặt một quân cờ xuống: “Điện hạ, ta cảm thấy Tử điện hạ không hẳn thật lòng với Tử hoàng tử phi, nếu biết có bẫy, chỉ e hắn không dám nhảy vào.” Diệp Vãn Đường không màng danh lợi, vốn không phù hợp làm dâu hoàng gia. Năm xưa, Tiêu Trường Thái đã mất nhiều công sức để giành được trái tim nàng ta, thậm chí còn hứa sẽ không bước vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi, thế là Diệp Vãn Đường suýt nữa trở mặt với tổ phụ, kiên quyết đòi gả vào hoàng gia.
Những việc Tiêu Trường Thái đã làm cho thấy hắn có tình ý với Diệp Văn Đường, nhưng hắn còn coi trọng quyền lực hơn. “Người bắt cóc Diệp thị không phải là người phe ta, hằn sẽ bớt lo.” Tiêu Hoa Ung cười tươi rói. “Là sao?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc. “Đại vương phi truyền tin ba lần đều bị lão Tử từ chối gặp mật, nàng ta không điên tiết mới là lạ. Bây giờ Diệp thị hồi Kinh, Lý thị muốn gặp lão Từ bèn mời Diệp thị qua phủ mình rồi bắt nàng ta lại, nàng nói xem, lão Tứ không đến có được không?” Tiêu Hoa Ung vừa nói vừa đặt cờ, còn dịu dàng nhắc nhở Thầm Hi Hòa, “UU phải cần thận đó, không thì ta sẽ thắng ván này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]