Meo!” Đoản Mệnh không để ý đến động tác của Thẩm Hi Hòa, cử thể nhào vào lòng nàng, chọn một vị trí thoải mái rồi bắt đầu c3uộn tròn thân thể Nó cọ cọ Thẩm Hi Hòa, muốn chọc nàng cười. Thẩm Hi Hòa vỗ về nó để nó chịu nằm yên, rồi mở sổ ra1 xem từ đầu đến cuối. Trân Châu và Bích Ngọc quay về phòng thì thấy Thẩm Hi Hòa đang nằm nghiêng đọc sách trên trư9ờng kỷ, một tay chống lên án kỷ, vẻ mặt dịu dàng. Nàng không còn vẻ sầu não mặt ủ mày chau khi còn ở Tây Bắc, cũng3 không có vẻ lạnh lùng cứng rắn khi mới bị Linh Lung phản bội, Thẩm Hi Hòa của thời khắc này tựa như một đóa hoa dâm bụt c8ằm trong bình bắt đầu nở rộ trong ánh nắng mai, dịu dàng như nước. Hai người không ngờ có thể thấy được dáng vẻ này của quận chúa. Đúng như lời Tây Bắc vương từng nói, chuyện này lên Kinh, quận chúa như có được một cuộc sống mới. Mắt hai người chợt đỏ hoe, không ai biết được bọn họ từng lo lắng cho Thẩm Hi Hòa nhiều đến thế nào. Lý Yến Yến biết tin Diệp Vãn Đường hồi Kinh chỉ chậm hơn Thẩm Hi Hòa một bước. Nàng ta truyền tin cho Tử hoàng tử Tiêu Trường Thái mấy lần, đều như đá chìm đáy biển. Mối quan hệ giữa Lý Yến Yến và Tiêu Trường Thái lâu nay chỉ là đôi bên hợp tác, nàng ta cho rằng mình không cần bận tâm đến thái độ của Tiêu Trường Thái khi hành động. Năm đó, khi quyết tâm hợp tác, nàng ta từng nói việc này không được liên lụy đến Tiêu Trường Thiển, nhưng lần này Tiêu Trường Thái đã thất hứa. May mà đây chỉ là một loại thuốc độc không mạnh lắm, chứ nếu là kịch độc trí mạng, chẳng phải giờ này Tiêu Trường Thiến đã… Lý Yến Yến không dám nghĩ xa hơn, nàng ta nhất định phải làm ra ngô ra khoai với Tiêu Trường Thái. Nàng ta nghe nói chuyện Diệp gia, bèn đợi ba ngày, thấy bệnh tình của mẫu thân Diệp Vãn Đường có chuyển biến tốt đẹp mới gửi thiệp mời cho Diệp Vãn Đường. Chiêu vương phi mất sớm, mấy năm nay hoàng gia chỉ còn lại ba vị hoàng tử phi. Ba người tương đối hòa thuận, cũng có chút tình nghĩa, Diệp Vãn Đường hồi Kinh, Lý Yến Yến gửi thiệp tới, đương nhiên không tiện từ chối. Diệp Kỳ nghe nói là đi gặp Lý Yến Yến thì cũng không nghĩ nhiều. Tiêu Trường Thái có thành thật với Diệp Kỳ đến mấy cũng không thể nói cho Diệp Kỳ biết mình thường xuyên qua lại với Đại vương phi. Tuy hắn tự biết mình trong sạch nhưng không có nghĩa người ngoài sẽ không suy nghĩ lung tung, thành thử Tiêu Trường Thái không
dặn Diệp Kỳ đề phòng Lý Yến Yến. Hắn tin Lý Yến Yến biết chừng mực, sẽ không hại Diệp Vãn Đường. Đương nhiên Lý Yến Yến sẽ không hại Diệp Vãn Đường mà chỉ mời Diệp Vãn Đường đến phủ, ân cần thăm hỏi một phen, hàn huyên chốc lát, lúc tiễn Diệp Vãn Đường về mới nói: “Tứ đệ muội, khi nào quay về hoàng lãng nhớ thay ta hỏi thăm Tứ đệ.” Thay nàng ta hỏi thăm, chứ không phải thay nàng ta và Đại vương. Diệp Vãn Đường thấy hơi lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Lý Yến Yến nói nhanh quá nên bỏ sót, bèn mỉm cười đồng ý. Lý Yến Yến nhìn theo xe ngựa của Diệp Vãn Đường dần mất hút khỏi vương trạch, không hề biết rằng khi chiếc xe vừa ra khỏi vương trạch liền chạy về hướng khác chứ không đi theo con đường quay về Diệp phủ. Khi Diệp Vãn Đường nhận ra, còn chưa kịp hô hoán đã bị người ta đánh ngất. Diệp Kỳ về đến nhà mới biết con gái vẫn chưa hồi phủ. Ông ta lập tức chạy đến Đại vương phủ, Lý Yến Yến nói Diệp Vãn Đường đã đi được hai canh giờ. Hai người biết chuyện này nghiêm trọng rồi. Diệp Kỳ lập tức báo quan. Cùng lúc đó, tại hoàng lăng, Tiêu Trường Thái lại nhận được thư Lý Yến Yến gửi, phong thư lần này dày hơn bình thường một chút. Hắn mở phong bì ra xem, bên trong là một cuốn sách. Nội dung trong sách | làm hắn giật mình ném cuốn sách đi. Sắc mặt Tiêu Trường Thái hết sức khó coi, hắn nhắm mắt lại rồi nhặt cuốn sách lên, lật xem từng bức tranh trong sách. Những bức tranh thuật lại quá trình ba con hổ xâu xé một người. Tranh vẽ rất chi tiết, khiến hình ảnh khắc ghi vào trí óc, làm người ta có cảm giác như thể chính mình cũng rơi vào tình cảnh ấy. Người trong tranh mặc một bộ áo bào đơn giản theo lối người Hán, nhưng Tiêu Trường Thái biết đó là Mục Nỗ Cáp. “Vãn Vãn đã rơi vào tay Thái tử rồi.” Tiêu Trường Thái bình tĩnh lại, đặt tập tranh lên bàn, “Thái tử muốn nói ta mà không vào Kinh thì Vãn Vãn sẽ bị như Mục Nỗ Cáp, lặng lẽ biến mất khỏi nhân gian.” Mục Nỗ Cáp chết thê thảm là thế, nhưng có ai biết hắn ta đã chết đâu, chỉ có Tiêu Hoa Ung và hắn mà thôi. Nhưng hắn biết thì sao? Dù hắn có công bố cuốn sách này, nói đây là quá trình Mục Nỗ Cáp chết thảm thì cũng chẳng ai tin, vả lại hắn không giải thích được Vì sao mình lại biết người trong tranh là Mục Nỗ Cáp. “Điện hạ, ngài không thể đi được.” Nghe hắn nói vậy, thuộc hạ kinh hồn táng đảm, không ngờ Mục Nỗ Cáp đã chết! Hữu Ninh đế phái nhiều người truy sát Mục Nỗ Cáp cũng không bắt được hắn ta. Mục Nỗ Cáp nhạy bén hệt một con sói đầu đàn trên thảo nguyên, lúc bị người của Tiêu Hoa Ung truy sát cũng thế, tuy có người của Tiêu Trường Thái âm thầm hỗ trợ những mẩu chốt vẫn là Mục Nỗ Cáp phát hiện sớm, nhanh chân trốn tránh, lại ẩn nấp rất kỹ. Thái tử điện hạ có thể bắt được gã Mục Nỗ Cáp trơn như chạch này, có thể thấy thế lực của Thái tử đã vượt xa dự đoán của bọn họ.
Lúc này Tiêu Trường Thái mà dám vào Kinh thì khác nào tự chui đầu vào rọ. Tiêu Trường Thái cũng do dự, hắn không quyết định ngay mà cho thuộc hạ lui ra ngoài, còn mình lẳng lặng ngồi trên chiếc giường gỗ đơn sơ, sắc mặt đầy vẻ chần chừ và đấu tranh tâm lý. “Điện hạ đã bắt Tứ hoàng tử phi à?” Thẩm Hi Hòa nghe được phong thánh, nhân lúc Tiêu Hoa Ung đến quận chúa phủ bèn hỏi. “Nàng ta không nằm trong tay ta” Tiêu Hoa Ung cười nói. Thẩm Hi Hòa sửng sốt, sau đó hiểu ra: “Đại vương phi diễn trò thật hay” Nàng nghe ngóng diễn biến từ đầu đến cuối, ấy thế mà đến cả nàng cũng nghĩ Diệp Vãn Đường đã đi khỏi Đại vương phủ, không ngờ Lý Yến Yến làm vậy để xóa hiện nghi của bản thân, trước mặt đưa tiễn người ta, sau lưng bắt cóc người ta về. “Lý Yến Yến không sợ xích mích với Tử điện hạ à?” “Lý thị và lão Tam là thanh mai trúc mã, mấy năm nay lão Tam đã hy sinh rất nhiều vì nàng ta, có lẽ lão Tam là người duy nhất nàng ta còn coi trọng trên đời” Tiêu Hoa Ung khẽ than. Có điều, hai người họ bị ngăn cách bởi thù nhà nợ nước sâu nặng không thể vượt qua, Lý Yến Yến không thừa nhận mình có tình cảm với Đại vương – con trai của kẻ thù, nàng ta không thể tha thứ cho bản thân nếu làm như vậy. Lý Yến Yến biết triều đại nào cũng có lúc sụp đổ, mạnh được yếu thua, nhưng những đạo lý ấy không thể khiến nàng ta quên đi bổn phận làm con. Nàng ta không thể thản nhiên chấp nhận thể cục hiện tại rồi vui vẻ chàng chàng thiếp thiếp cùng con trai của kẻ thù được. “Ta hiểu” Thẩm Hi Hòa thông cảm với tâm tình của Lý Yến Yến.
Cố Thanh Chi tinh táo hơn Lý Yến Yến, nàng sớnm biết kết cục của Cổ gia và hoàng gia, nên từ đầu chỉ cuối vẫn luôn giữ vững lý trí trong mối quan hệ giữa mình và Tiêu Trường Khanh, không thì nàng cũng sẽ như Lý Yến Yến, dằn vặt giữa yêu và hận, đắm chìm trong nỗi giày vò vô tận. Tiêu Hoa Ung nhìn Thẩm Hi Hòa chăm chú: “U U, chúng ta sẽ không bao giờ đi đến nông nỗi đó.” Thấy Lý Yến Yến và Tiêu Trường Thiến tra tấn lẫn nhau như thế, Tiêu Hoa Ung bất giác cảm thấy sợ hãi, sợ rằng sẽ có ngày hẳn và Thẩm Hi Hòa cũng như thế. Vì nỗi sợ hãi này, hắn sẽ không bao giờ làm gì tồn hại đến Thẩm gia và Tây Bắc. Tiêu Hoa Ung cứ ngỡ Thẩm Hi Hòa nói hiểu là muốn nói đến tình huống của nàng và Tiêu Hoa Ung hiện giờ, hoặc sau khi hắn đăng cơ. “Điện hạ, chúng ta sẽ đồng tâm hiệp lực” Cùng nhau cố gắng, cùng bảo vệ tương lai của hai người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]