Đúng vậy, hợp tác.” Lý Yến Yến lặp lại. Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng gõ gõ chung trà, ngoái nhìn lò hương đang tỏa khói lượn lờ 3bên cạnh: “Vì sao?” “Chúng ta có chung kẻ địch.” Lý Yến Yến nói. Nàng ta là một công chúa mất nước, mà kẻ tiêu d1iệt quốc gia của nàng ta chính là Hữu Ninh đế. Thẩm Hi Hòa là con gái của một vương gia khác họ, Hữu Ninh đế sẽ không để yên cho9 Tây Bắc, đôi bên cũng là kẻ địch của nhau. “Cô sai rồi.” Thẩm Hi Hòa sửa, “Cô và bệ hạ là kẻ thù chứ không phải là kẻ đ3ịch.” Kẻ địch dùng để chỉ người có xung đột về lợi ích, đôi bên không nhất thiết phải một mất một còn; những kẻ thù thì 8lại là không đội trời chung. “Kẻ địch hay kẻ thù gì cũng được, đều là cùng một người cả.” Lý Yến Yến không quan tâm đến sự khác biệt đó. Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi cười: “Cô không hiểu ý ta rồi, miễn là bệ hạ không ra tay với Tây Bắc, ta sẽ không hành thích vua, còn cô lại muốn lấy mạng bệ hạ bằng mọi giá. Bản chất hai ta khác nhau, không cùng chí hướng làm sao cùng mưu sự nghiệp được.” Thẩm Hi Hòa không chán ghét gì Lý Yến Yến cả, nhưng cũng không có thiện cảm. Nàng chưa từng trải nghiệm nỗi đau mất nước của Lý Yến Yến nên không nhận xét gì về những việc nàng ta đã làm, nhưng nàng ta vì báo thù mà cấu kết với Tiêu Trường Thái, giúp Tiêu Trường Thái che giấu tội ác trộm mộ, vơ vét đồ bồi táng của người đã khuất thì nàng không cách nào đồng tình cho được, làm vậy là vi phạm quy tắc làm người cơ bản rồi. Đổi chỗ mà xét, nếu có kẻ dám đào mộ tổ tiên nhà nàng vì mục đích gì đó, nàng chắc chắn sẽ băm vằm kẻ đó thành muôn nghìn mảnh! “À.” Lý Yến Yến cười khẽ, nhìn Thẩm Hi Hòa từ đầu đến chân với vẻ dò xét, “Cô làm ta nhớ đến một người.” Thẩm Hi Hòa lặng thinh, biết Lý Yến Yến muốn nói đến ai. “Là Tín vương phi quá cố. Nàng ta cũng ngu ngốc thế đấy.” Lý Yến Yến rất xem thường Cổ Thanh Chi, “Nếu nàng ta ra tay phủ đầu, sớm có chuẩn bị thì Cố gia chưa chắc đã ra nông nỗi. Ta cứ tưởng trên đời chẳng còn mấy ai giống với nàng ta nữa…” Nói rồi, Lý Yến Yến nhìn Thẩm Hi Hòa một cách tò mò: “Lẽ nào quý nữ thiên triều đều thích ra vẻ thanh cao thế cả? Lòng dạ bệ hạ rành rành ra đó, vậy mà cô còn muốn ngồi chờ chết à?”
“Tín vương phi đã qua đời, ta không muốn bình luận về người quá cố.” Thẩm Hi Hòa tránh nhắc đến Cố Thanh Chi, “Còn ta là người thế nào thì cũng không liên quan gì đến Tam hoàng tử phi cả.” Lý Yến Yến nghĩ hành thích vua đơn giản lắm sao? Quả thật, Tây Bắc và Hữu Ninh đế đã đi đến bước không đội trời chung, nhưng Thẩm Hi Hòa sẽ không nói vậy với Lý Yến Yến, hai người vốn chẳng thân thiết gì cho cam. “Sao cô không nghe xem ta có thành ý thế nào đã?” Lý Yến Yến nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chằm. Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng gõ chung trà, cất tiếng cười khẽ: “Thành ý? Bệ hạ muốn Tam hoàng tử thăm dò Đông cung đúng không?” Lý Yến Yến tròn mắt nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ khó tin. Thẩm Hi Hòa chỉ cười nhạt. “Bệ hạ tha cho phu thê hai người một phần là do tội của hai người chưa đến mức phải chết. Nhưng bệ hạ đang nghi ngờ Thái tử điện hạ, Tam hoàng tử xưa nay không màng tranh đấu quyền lực, để hắn ra tay là dễ thành công nhất.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười tự tin, toàn thân nàng như tỏa ra một vầng hào quang bất khả xâm phạm, “Vì chuyện của Tiêu Trường Thái mà bệ hạ đâm ra hoài nghi Thái tử điện hạ, phu thê hai người cũng có dính líu trong đó, lợi dụng hai người là biện pháp thích hợp nhất.” Lý Yến Yến trấn tĩnh lại, nở nụ cười tán thưởng: “Chiêu Ninh quận chúa quả không hổ là người đã hại chết Dương Lăng công chúa mà thần không biết quỷ chẳng hay.” Thẩm Hi Hòa làm như không hiểu Lý Yến Yến nói gì, tiếp tục nói: “Thay vì bảo cô muốn hợp tác với chúng ta, nên nói là cô không muốn Tam điện hạ bị bệ hạ lợi dụng thì đúng hơn. Cô đã biết được gương mặt thật của Thái tử điện hạ, cũng biết Thái tử điện hạ và bệ hạ như nước với lửa. Để ta đoán nhé, hẳn cô đã dùng tương lai của phu thê hai người cùng với việc nhiều năm nay bị bệ hạ làm khó dễ để thuyết phục Tam điện hạ đồng ý làm gián điệp hai mang, mặt ngoài là giúp bệ hạ điều tra Thái tử điện hạ, thực tế lại thay Thái tử điện hạ theo dõi bệ hạ.” Thấy mình đã bị Thẩm Hi Hòa nhìn thấu, Lý Yến Yến chẳng buồn vờ vịt nữa: “Vậy chẳng tốt à?” “Không.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Không có Tam hoàng tử phi và Tam điện hạ, ta và Thái tử điện hạ vẫn tự làm được những việc mà hai người có thể giúp đỡ chúng ta. Nhưng những việc mà hai người muốn được chúng ta giúp thì chỉ có chúng ta mới giúp được. Đã vậy thì dựa vào đâu mà bàn chuyện hợp tác?” Thẩm Hi Hòa không muốn hợp tác với Lý Yến Yến vì nàng ta không tôn trọng quy tắc hợp tác, bằng không Tiêu Trường Thái đã không rơi vào kết cục hôm nay. Thẩm Hi Hòa không muốn đi theo vết xe đổ của Tiêu Trường Thái. “Cô muốn chúng ta quy hàng?” Chấp nhận làm kẻ bề tôi ư? Thẩm Hi Hòa chậm rãi đứng dậy: “Tam hoàng tử phi, cả ta lẫn Thái tử điện hạ đều không thiếu thuộc hạ, cũng không sợ có thêm kẻ địch. Những kẻ từng đối địch với chúng ta, từ Khang vương phủ, Trường Lăng công chúa, Dương Lăng công chúa, Vương Thị trung cho đến đồng minh cũ của cô có kết cục thế nào, Tam hoàng phi thử ngẫm lại đi.” Thẩm Hi Hòa cảnh cáo nàng ta một câu rồi cất bước quay đi.
Nàng vừa đi đến cửa, Lý Yến Yến chợt đứng phắt dậy: “Ta cảm nhận được cô từ chối ta không phải vì mấy lý do đó, ta muốn nghe cô nói thật.” Thẩm Hi Hòa đã bước một chân qua bậu cửa, nghe vậy bèn dừng chân nhưng cũng không ngoái đầu lại: “Nói thật ư? Nói thật nhé, ta cũng cảm nhận được cô hận toàn bộ hoàng tộc Tiêu thị.” Còn chưa dứt lời, Thẩm Hi Hòa đã đi khuất tầm mắt Lý Yến Yến. Những lời Thẩm Hi Hòa vừa nói vẫn quanh quẩn trong đầu Lý Yến Yến, khiến nàng ta lộ vẻ hoảng hốt. Lý Yến Yến hợp tác với Tiêu Trường Thái chỉ để đối phó với Hữu Ninh đế thôi sao? Hiện tại thì đúng là thế, nhưng nếu có ngày Tiêu Trường Thái giành chiến thắng, nàng ta sẽ lập tức chĩa kiếm vào Tiêu Trường Thái. Nỗi hận mất nước đè nặng cõi lòng khiến nàng ta chỉ muốn giết sạch hoàng tộc Tiêu thị, trừ Tiêu Trường Thiến ra. Lần này, thoạt trông cứ ngỡ Tiêu Trường Thái rơi vào kết cục thê thảm là do sự ngu ngốc của Lý Yến Yến, nhưng Thẩm Hi Hòa đồ rằng sau khi Tiêu Trường Thái bị phạt đến hoàng lăng và dần thoát khỏi tầm khống chế, nàng ta đã muốn đá hắn sang một bên từ lâu. Có lẽ Lý Yến Yến cố tình khiến tình hình thêm hỗn loạn để xem ai mới là đối tượng hợp tác phù hợp nhất. Thoạt đầu, nàng ta sẽ hợp tác với đối phương để đối phó với Hữu Ninh đế, bản thân thì âm thầm ẩn nấp bên cạnh đồng minh, đợi đến khi mọi chuyện dần bước vào hồi kết sẽ tung đòn trí mạng. Khi ấy chỉ còn mỗi Tiêu Trường Thiến sống sót, thế là Tiêu Trường Thiến thuận lợi đăng cơ. Tiêu Trường Thiến lại yêu thương nàng ta thế kia, hẳn có thể cho nàng ta nhiếp chính, tựa như vị nữ đế trong lịch sử vậy. Đợi đến khi Tiêu Trường Thiên qua đời, nàng ta có thể tiếp nhận hoàng quyền, trở thành nữ đế thứ hai trong lịch sử triều đại này. Kể từ đó, xem như Lý Yến Yến đã triệt để lật đổ hoàng tộc Tiêu thị, phục hưng Tây Lương Lý thị.
Tiếc thay, nàng ta lại gặp phải Thẩm Hi Hòa. Ngày hôm sau, Tiêu Hoa Ung lại nói một đường làm một nẻo, tiếp tục chuồn ra khỏi cung, đến quận chúa phủ. Thẩm Hi Hòa bèn kể cho hắn nghe về tâm tư của Lý Yến Yến. Tiêu Hoa Ung chống tay lên cằm, nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt dịu dàng: “U U mới hợp làm nữ đế.” Thầm Hi Hòa ăn ngay nói thật, hoàn toàn không sợ làm mếch lòng Tiêu Hoa Ung: “Mệt mỏi lắm, ta muốn làm Thái hậu hơn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]