Chương trước
Chương sau
Hồ sen rộng mênh mông, nước trong gió mát. Bỗng đâu có tiếng sấm rền vang, mây đen ùn ùn
kéo tới, trời bắt đầu đổ mưa tí tách, 3tạo nên những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước. Hạt mưa rơi trên lá sen nghe
lộp độp.
Thẩm Hi Hòa đi đến bên lan can, vui vẻ ngắ1m nhìn màn mưa.
Tiêu Hoa Ung đi theo nàng, gió mát thổi tới, tà áo phất phơ, tay áo hai người quyện vào nhau. “Vì sao U U lại
9thích mưa?” Tiêu Hoa Ung ngoái đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, tò mò hỏi.
Thẩm Hi Hòa vươn tay ra, cảm nhận được cái 3lạnh của hạt mưa, lòng nhẹ nhàng thư thái: “Ta thích mưa từ bé,
phụ thân và a huynh cũng hỏi vì sao, ta lại không trả lời được.”
<8br>Cho dù là mưa như trút nước, mưa rào hay mưa phùn, Thẩm Hi Hòa đều thích cả. Nếu ban đêm có
mưa trong lúc ngủ, nàng sẽ ngủ ngon hơn. Nếu mưa rơi ban ngày, dường như mọi nỗi ưu sầu đều có thể tan đi khi
nghe được tiếng mưa.
“Ta hiểu.” Tiêu Hoa Ung chợt nhếch môi, ánh mắt dịu dàng, “Cũng như tình cảm của ta dành cho U U vậy.”
Hắn không biết vì sao mình lại thích nàng, chỉ biết gặp được nàng sẽ thấy rất vui.
Thẩm Hi Hòa không khỏi lườm hắn, thật chẳng biết phải nói gì nữa. Nàng rụt tay lại, còn chưa kịp lấy khăn tay đã
bị người ta nắm lấy cổ tay. Tiêu Hoa Ung rút một chiếc khăn tay từ trong ngực áo ra, nhẹ nhàng lau tay cho nàng,
cẩn thận lau khô nước mưa trên tay, dáng vẻ hết sức tập trung.
Trên khăn tay thêu hình lá bạch quả, trông tựa con bướm xòe cánh chực bay, là chiếc khăn nàng tặng Tiêu Hoa Ung.
“Nước mưa lạnh, nàng phải chú trọng sức khỏe, có thích cũng đừng để ảnh hưởng đến bản thân.” Lau tay cho
Thẩm Hi Hòa xong, Tiêu Hoa Ung thấy tay nàng hơi lạnh, bèn nắm lấy tay nàng bằng cả hai tay, dường như muốn
ủ ấm cho nàng.
Thẩm Hi Hòa giãy ra không được, bèn mặc kệ hắn.
Tiêu Hoa Ung phát hiện Thẩm Hi Hòa không còn bài xích với những tiếp xúc thân mật của mình như trước, lòng
bỗng chốc ngọt ngào. Có điều hắn cũng chẳng vui được bao lâu, Trân Châu đã che ô mà đến, mang theo hai chiếc
áo choàng.
Thấy Trân Châu muốn khoác áo choàng cho Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung đành lưu luyến buông tay. Chiếc áo
choàng còn lại được giao cho Bích Ngọc, nàng ta đang định giúp Tiêu Hoa Ung mặc vào lại bị hắn xua tay ngăn
cản. Tiêu Hoa Ung cầm lấy áo choàng, tự khoác lên, thấy áo vừa vặn như in.


Tiêu Hoa Ung không khỏi cúi đầu ngắm nghía, lại dè dặt vuốt ve, thầm mừng khấp khởi mà hỏi: “Chiếc áo choàng
này…”
“Ta may cho a huynh, điện hạ và a huynh có vóc người xấp xỉ.” Thẩm Hi Hòa tạt nước lạnh vào ảo tưởng của Tiêu
Hoa Ung.
Thẩm Vân An và Tiêu Hoa Ung có chiều cao tương đương, có điều Thẩm Vân An vạm vỡ hơn một chút. Tiêu Hoa
Ung cũng không phải người mảnh khảnh, có thể nói còn cân đối hơn.
Tiêu Hoa Ung lập tức khó chịu ngay, Thẩm Hi Hòa thấy vậy lại tưởng hắn không muốn dùng đồ của người khác,
bèn nói: “Áo may xong vẫn chưa gửi đến Tây Bắc, là đồ mới, điện hạ có thể yên tâm.”
Tiêu Hoa Ung mấp máy môi, không dám để Thẩm Hi Hòa biết nỗi lòng mình. Ghen với đệ đệ mình còn được, có lẽ
Thẩm Hi Hòa sẽ nghĩ đó là do hắn quá coi trọng nàng, nhưng nếu đến cả anh vợ cũng ghen thì Thẩm Hi Hòa sẽ
thấy hắn cố tình gây sự mất thôi.
Tiêu Hoa Ung chợt nghĩ đến điều gì, phá lên cười ha hả.
Thẩm Hi Hòa giải thích xong vẫn thấy Tiêu Hoa Ung có vẻ gì mất mát, đang suy nghĩ nguyên do lại thấy hắn bật
cười. Nàng cảm thấy lòng dạ người đàn ông thật khó dò, không tài nào đoán được.
Tiêu Hoa Ung tán gẫu với Thẩm Hi Hòa đủ chuyện trên trời dưới đất. Cả hai đều là người học rộng biết nhiều, một
người từng đọc vạn quyển sách, một người từng đi vạn dặm đường, mỗi lần nói đến chuyện lạ bốn phương hay
phong tục các vùng, Thẩm Hi Hòa sẽ hỏi lại Tiêu Hoa Ung xem có đúng như trong sách viết hay không. Mãi đến
lúc mưa tạnh, cả hai mới ngừng lại.
Thẩm Hi Hòa phân phó Trân Châu: “Em đi chuẩn bị bữa tối đi…”
“Ta nên hồi cung thôi.” Hiếm khi thấy Tiêu Hoa Ung không đòi nàng chiêu đãi, còn từ chối lời mời dùng cơm của
Thẩm Hi Hòa.
Lần cuối Tiêu Hoa Ung chủ động đi về hình như là vì trộm khăn tay của nàng. Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa không
khỏi nhìn hắn với vẻ ngờ vực trong chốc lát. Từ lúc đến đây tới giờ, hắn vẫn luôn ở bên nàng, chắc chắn không thể
lấy trộm thứ gì được.
Nếu bảo là Đông cung có việc gấp thì lại không thấy Thiên Viên đến bẩm báo, hay là hắn sực nhớ ra chuyện gì?
Nghĩ vậy, Thẩm Hi Hòa không hỏi nữa mà tự mình tiễn hắn ra cổng. Tiêu Hoa Ung nhìn nàng chằm chằm trong
chốc lát rồi nhanh chân rảo bước. Trước khi ra khỏi cổng, hắn đưa tay nắm lấy vạt áo choàng rồi nói: “U U, áo này
ta đã mặc rồi mà còn đưa cho thế tử thì không hay, nhưng công U U vất vả làm ra mà lại hủy đi thì thật đáng tiếc,
không bằng tặng cho ta đi, ta không cần bảo cung nhân đem trả nữa.”
Nói rồi, Tiêu Hoa Ung chớp mắt với nàng, sau đó nhanh nhẹn quay đi, dáng vẻ vừa lòng đắc ý. Mãi đến khi Tiêu
Hoa Ung đã đi mất hút, Thẩm Hi Hòa mới bật cười lắc đầu.
Thì ra hắn làm vậy là để chiếm luôn chiếc áo choàng kia. Tất nhiên Thẩm Hi Hòa sẽ không đưa Thẩm Vân An đồ
Tiêu Hoa Ung từng mặc, kẻo Thẩm Vân An mà biết thì sẽ nghiến răng nghiến lợi với Tiêu Hoa Ung một hồi, nhưng
nàng cũng chưa nghĩ đến chuyện tặng luôn cho hắn, mà cũng chưa nghĩ ra nên xử lý thế nào.
Nếu hắn thích thì tặng cho hắn vậy
Cảnh tượng ngọt ngào thắm thiết giữa hai người hoàn toàn trái ngược với bầu không khí giữa Diệp Vãn Đường và
Tiêu Trường Thái tại Diệp phủ lúc này.
Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa đều không ngờ Tiêu Trường Thái chưa lên kế hoạch gì, cũng chẳng tìm ai hỗ trợ đã
đi thẳng đến chỗ Diệp Vãn Đường.
Dù đã được Thẩm Hi Hòa báo trước nhưng khi nhìn thấy Tiêu Trường Thái, Diệp Vãn Đường vẫn thấy chua xót
đan xen, sắc mặt lộ vẻ phức tạp.
Ánh mắt Diệp Vãn Đường nhìn Tiêu Trường Thái dường như chẳng có gì là ngạc nhiên, vui mừng, nghi ngờ hay
oán hận, mà lại tựa hồ đủ cả, khiến tim Tiêu Trường Thái như thắt lại: “Vãn Vãn, ta không cố ý giấu nàng, ta cũng
không muốn thế, nhưng lại buộc phải dùng hạ sách này. Ta đã sai vì khiến nàng đau lòng, nàng giận ta, hận ta,
đánh mắng gì ta cũng chịu, nhưng nàng đừng nhìn ta như thể được không?”
Sắc mặt Diệp Vãn Đường cực kỳ tiều tụy, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi thấy rõ, nàng ta trào phúng với giọng nghẹn ngào:
“Đau lòng ư?”
Nào chỉ có đau lòng? Nàng ta cảm thấy trái tim mình như bị xẻo ra từng mảnh, máu thịt bầy nhầy, đau đến mức
mất đi tri giác.
“Vãn Vãn, ta sai rồi, ta không nên gạt nàng, nhưng ta thật lòng yêu nàng, lẽ nào nàng hoài nghi cả tình cảm ta dành
cho nàng hay sao?” Tiêu Trường Thái bước tới, nắm lấy tay Diệp Vãn Đường. Tóc tai hắn rối bời, mắt đỏ ngầu tơ
máu, cằm lún phún râu


Diệp Vãn Đường chưa bao giờ thấy Tiêu Trường Thái chật vật đến vậy. Nàng ta nhìn hắn một hồi, trái tim đã mềm đi một nửa.
Diệp Văn Đường nghĩ đến lời khẳng định của Thẩm Hi Hòa ngày ấy, cảm thấy chán ghét bản thân khôn xiết.
Ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Hi Hòa tựa như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lòng nàng ta, vạch trần những góc khuất trong tim
mà đến chính nàng ta cũng không khống chế được.
Nhận thấy Diệp Văn Đường đã dịu lại, Tiêu Trường Thái cũng nhẹ nhõm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.