Chương trước
Chương sau
Ánh nắng gay gắt dát vàng trên mặt đất, gió nhẹ phớt qua như có như không, bầu không khí giữa hai người chầm
chậm nóng lên.
Thẩm3 Hi Hòa mỉm cười: “Ta tin điện hạ.”
Đối với việc Tiêu Hoa Ung thỉnh thoảng lại bày tỏ nỗi lòng, thoạt đầu Thẩm Hi Hòa cảm thấy 1bài xích, dần dà tập
mãi thành quen, chẳng biết nói sao. Nàng có làm thế nào cũng không thay đổi được thói quen của hắn, đã vậy đành
mặ9c hắn làm theo ý mình, chỉ mong hắn biết chừng mực chút.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như hào quang nhật nguyệt cùng ùa vào tron3g mắt Tiêu Hoa Ung, đôi mắt hắn
sáng long lanh, mỉm cười nhìn nàng với vẻ ngờ nghệch.
Thẩm Hi Hòa tin lời hắn, hắn cũng cho rằn8g nàng thật sự tin mình. Hắn sẽ khiến nàng mãi mãi tin tưởng mình, rồi
sẽ có ngày nàng tin rằng tình cảm của hắn sẽ trường tồn cùng trời đất.
Tiêu Hoa Ung không biết tâm ý của Thẩm Hi Hòa ra sao, hắn quyết định sau này phải tìm thêm cơ hội bày tỏ nỗi
lòng sắt son với nàng mới được.
Nghĩ vậy, hắn thấy món ăn trong miệng dường như cũng thơm ngon hơn. Tiêu Hoa Ung vừa nhai vừa nhìn Thẩm
Hi Hòa chăm chú, vô tình để một hạt vừng trên bánh dính lên môi mà không biết.
Thẩm Hi Hòa nhìn hắn nhưng không nhắc nhở, nghĩ bụng hắn dùng bữa xong thể nào cũng lau miệng, kết quả hắn
lại lau không sạch.
Nàng nào biết mình vừa liếc mắt nhìn hắn thì hắn đã nhận ra rồi, nhưng lại cố tình làm vậy.
Thẩm Hi Hòa hết cách, đành đưa khăn tay của mình cho hắn: “Khóe môi của điện hạ kìa.”
Tiêu Hoa Ung cầm lấy lau qua loa, rõ ràng đã chà xát đúng chỗ nhưng hạt vừng vẫn không rớt. Thẩm Hi Hòa đưa
ngón tay chỉ lên khóe môi mình: “Chỗ này này.”
Tiêu Hoa Ung lại lau tiếp: “Còn không?”
“Vẫn còn.” Thẩm Hi Hòa nói.
Tiêu Hoa Ung đảo tròn mắt, đưa khăn tay cho Thẩm Hi Hòa.
Chiếc khăn trắng thêu lá bạch quả phất phới trong gió, Thẩm Hi Hòa hiểu ý hắn muốn gì. Thấy hắn nhìn mình
bằng ánh mắt trông mong như một đứa trẻ, Thẩm Hi Hòa không tài nào nói lời từ chối được. Nàng chậm rãi vươn
tay ra nhận lấy chiếc khăn.


Tiêu Hoa Ung lập tức ngẩng mặt về phía nàng, sợ Thẩm Hi Hòa đổi ý.
Thẩm Hi Hòa không nhịn được cười, không hề biết sắc mặt mình lúc này tràn đầy vẻ cưng chiều, dung túng và dịu
dàng.
Dù cách một lớp lụa mỏng mát lạnh, độ ấm nơi đầu ngón tay nàng vẫn truyền đến bờ môi hắn. Tiêu Hoa Ung đắm
chìm trong ánh mắt nàng, mãi không thể lấy lại bình tĩnh.
Lau xong, Thẩm Hi Hòa toan rụt tay về nhưng lại bị Tiêu Hoa Ung nắm chặt lấy. Hắn ôm chầm nàng vào lòng, bất
chấp ánh mắt kinh ngạc của nàng.
Tiêu Hoa Ung siết chặt vòng eo Thẩm Hi Hòa, ôm nàng xoay một vòng rồi lập tức buông ra. Đến khi Thẩm Hi Hòa
đứng vững trở lại, Tiêu Hoa Ung đã chạy ra xa, tiện thể nhón lấy chiếc khăn tay của nàng.
Tiêu Hoa Ung đắc ý mỉm cười, trông hết sức ngứa mắt, vừa lùi vừa vung vẩy chiếc khăn trong tay: “Khăn bẩn rồi,
để ta đem về giặt.”
Thẩm Hi Hòa đuổi theo, Tiêu Hoa Ung vội chạy ù ra khỏi đình. Ánh nắng gay gắt làm Thẩm Hi Hòa chùn bước,
nàng hơi bực: “Trả lại cho ta!”
Cái gì muốn tặng thì nàng sẽ tặng, nhưng chiếc khăn này là đồ dùng của nàng, có thể xem như vật dụng riêng tư.
Tiêu Hoa Ung chạy đến nguyệt môn thì dừng lại. Hắn ló đầu qua khung cửa, vẫy vẫy chiếc khăn tay, bóng dáng
hắn thấp thoáng như ẩn như hiện giữa cành lá xum xuê: “Giặt xong, ta sẽ giữ lại dùng.”
Nói rồi, Tiêu Hoa Ung chạy mất tăm.
Kể ra, Tiêu Hoa Ung bỏ chạy không phải vì trộm đồ, vốn dĩ hắn đến quận chúa phủ là để dùng bữa sáng mà thôi,
bởi hắn biết rất có khả năng hôm nay Thẩm Hi Hòa cũng chuẩn bị bữa sáng cho mình. Khó khăn lắm Thấm Hi Hòa
mới có thói quen dành phần bữa sáng cho hắn vào những ngày có buổi chầu, đương nhiên hắn phải duy trì bằng
được, bất chấp gió mưa.
Thật ra Tiêu Hoa Ung còn rất nhiều việc phải làm, hôm nay Tiêu Trường Khanh đã biết mình đang bị Tiêu Hoa
Ung để mắt, đương nhiên Tiêu Hoa Ung phải thay đổi chiến lược.
Cùng lúc đó tại Tín vương phủ, Tiêu Trường Khanh cũng đã hoàn thành kế hoạch đưa Tiêu Trường Thái rời kinh.
Hắn nói: “Thái tử điện hạ đã nắm được Thôi thị trong tay rồi.”
“Thôi thì ư?” Tiêu Trường Doanh giật mình, “Xưa nay thế gia chỉ biết phần mình, thậm chí còn mong hoàng gia nội
chiến nữa là, sao có thể về phe ai được?”
“Đó là thể gia của ngày xưa, thuở mà quyền lực của bọn họ còn lớn hơn cả hoàng quyền.” Ánh mắt Tiêu Trường
Khanh âm u, “Mà nay đã khác xưa rồi.”
Thời kỳ đầu của triều đại này, vận mệnh đế vương cũng bị thế gia khống chế trong tay, thậm chí thừa tướng của
Thái Tông Hoàng đế còn từ chối cưới công chúa, đến khi lâm chung lại nói tiếc nuối lớn nhất trong đời là không thể
lấy được thế gia nữ làm vợ.
Từ đó có thể thấy thế gia cao quý đến mức nào Sau khi Cổ gia sụp đổ địa vị của thể gia cũng tan tành lòng tự tin
của con em thế gia cũng vỡ nát khi chứng kiến Cố gia bị chém đầu cả nhà. Nhiều địa phương dần vắng bóng cảnh
tượng các thế gia đại tộc liên minh với nhau để chống đối quan phủ.
Thế gia bây giờ vẫn có nền tảng thâm hậu khiến người khác phải ngưỡng mộ, nhưng không còn khống chế hoàng
quyền được nữa.
Thôi Chinh hiểu điều đó hơn ai hết. Sau khi Cổ gia sụp đổ, Thôi gia trở thành gia tộc đứng đầu thế gia, còn ông ta là
người lãnh đạo. Có điều các gia tộc này không dám dồn ép Thôi gia như những gì bọn họ từng làm với Cố gia nữa,
sợ Thôi gia cũng nối gót Cố gia thì thế gia lại thành rắn mất đầu, từng bước đi đến bờ diệt vong.
Thất bại của Cố gia giúp bọn họ tỉnh ngộ, biết đâu là chừng mực, biết cúi đầu khuất phục. Thôi Chinh trở thành
người cầm đầu các thế gia vào thời điểm thế gia đã ở bên kia sườn dốc, không có quyền phế lập Hoàng đế như xưa
nữa. Đương nhiên ông ta cũng phải chọn phe như những người khác cả thôi.
“Phụ hoàng mới ra tay với Cố gia đây thôi…” Tiêu Trường Doanh nhìn Tiêu Trường Khanh, bỏ lửng câu nói,
“Trong vòng trăm năm nữa, hoàng tộc vẫn cần thế gia.”
Xu thế hiện nay là đề bạt con nhà hàn môn, vốn cũng có không ít nhân tài, nhưng nhà nghèo đồng nghĩa với việc
không có nề nếp. Tuy Tiêu Trường Doanh không thích bộ dạng ra vẻ quân tử của thế gia, cảm thấy bọn họ cổ hủ,
nhưng hắn buộc phải thừa nhận con người không thể không có quy củ. Có thể gia chèo chống, văn nhân khắp thiên
hạ mới có thể duy trì sự thanh cao của mình.
Thấy Tiêu Trường Khanh không phản bác, Tiêu Trường Doanh bèn nói tiếp: “Đạo lý này đến đệ còn hiểu, trong số
các huynh đệ chúng ta chắc cũng không ai không biết. Nay Thôi cũng đã ngồi vững trên
Điếu Ngư đài, sau này ai giành được ngai vàng cũng phải kính nể ông ta. Nếu bây giờ ông ta đứng về phía Thái tử,
ngộ nhỡ Thái tử… Cho dù tân hoàng cần thế gia, cần Thôi gia thì cũng không nhất thiết phải có ông ta.”
Giờ mà về phe Thái tử thì được không bằng mất, chính vì vậy nên Tiêu Trường Doanh mới nghi ngờ.
Nghe vậy, Tiêu Trường Khanh xoay xoay con dấu trong tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc không một gợn
mây: “Lúc này, Thái tử điện hạ đang ở quận chúa phủ.”


Tim Tiêu Trường Doanh như thắt lại, hắn hơi bực bội: “A huynh, có cãi không lại thì cũng đừng xát muối vào vết thương của đệ
chúr.”
Tiêu Trường Khanh cười khẽ: “A huynh chỉ muốn nói Chiêu Ninh quận chúa vốn là người lý trí, sở dĩ nàng ấy chọn Thái tử vì tính
chính thống của hắn, vì thân phận đích xuất của hắn, vậy mà giờ đây nàng ấy cũng mặc cho Thái tử thường xuyên lui tới quận chúa
phủ đấy thôi?”
Đến cả một nữ lang lạnh lùng như Thẩm Hi Hòa mà Tiêu Hoa Ung còn chinh phục được thì Thôi Chinh có là gì?
“Có lẽ trên đời này chẳng có chuyện gì, chẳng có người nào có thể khiến Thái tử điện hạ cầu mà không được.” Tiêu Trường Khanh
cảm khái bằng giọng điệu khâm phục và… có phần hâm mộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.