Chương trước
Chương sau
Trước khi Mạc Viễn lên đường, Thẩm Hi Hòa đã dặn hắn phải cải trang cẩn thận, kế hoạch cực kỳ kín kẽ, nào ngờ
bị Cố Thanh Xu 3nghe trộm rồi báo cho Tiêu Trường Khanh. Con đường thủy kia nằm ở nơi khuất nẻo, nàng sinh
ra và lớn lên ở Tây Bắc, lẽ ra kh1ông thể biết được.
“U U, nàng không sao chứ?” Tiêu Hoa Ung nắm chặt tay Thẩm Hi Hòa, ôn tồn hỏi nàng.
Thẩm H9i Hòa bình tĩnh nhìn hắn, khẽ lắc đầu: “Chúng ta cũng đi theo đi.”
Tiêu Hoa Ung bảo thị vệ đưa Tiêu Trường Khanh đến3 gặp Hữu Ninh đế là muốn để Hữu Ninh đế phán xử đúng
sai, hai người họ là người liên quan trong vụ việc này, đương nhiên cũn8g cần có mặt.
Tiêu Trường Khanh còn chưa đến nơi, Hữu Ninh đế đã nghe nội thị thuật lại đầu đuôi sự việc. Tín vương đột ngột
phát điện, xông vào chỗ ở của Chiêu Ninh quận chúa không phải là việc nhỏ, song
long tranh châu nghe thì hay đấy, nhưng nếu xử lý không khéo, để tin đồn này bị lan truyền ra ngoài thì không ổn
chút nào.
“Tín vương, con giải thích thế nào?” Hữu Ninh đế chất vấn Tiêu Trường Khanh.
Lúc này, Tiêu Trường Khanh đã bình tĩnh lại, không nhìn Hữu Ninh đế mà nghiêng đầu liếc Thẩm Hi Hòa, trong
mắt tràn đầy nghi ngờ, dò xét và hoang mang, có điều hắn chỉ mới nhìn trong thoáng chốc, Tiêu Hoa Ung đã tiến
lên một bước, ngăn chặn tầm mắt của hắn.
“Tín vương.” Hữu Ninh đế thấy vậy bèn nhắc nhở, giọng điệu có ý cảnh cáo.
Tiêu Trường Khanh cụp mắt, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, thong thả đáp: “Chẳng qua là nhi thần nhất thời nhận
thấy Chiêu Ninh quận chúa cùng thê tử quá cố có vài điểm tương tự nên mới xúc động, quấy rầy quận chúa, mong
quận chúa rộng lượng bỏ qua cho.”
Tiêu Hoa Ung đột ngột nhìn Tiêu Trường Khanh chóng chọc, ánh mắt lạnh lùng, không hề che giấu vẻ sắc bén vốn
có.
Hữu Ninh đế quét mắt nhìn hai nhi tử một lượt, thoạt trông tưởng chừng sóng êm gió lặng, nhưng nhìn kỹ có thể
thấy cả hai đang giương cung bạt kiếm. Cuối cùng, ông ta nhìn sang Thẩm Hi Hòa, sắc mặt hòa hoãn hơn: “Chiêu
Ninh, Tín vương đã làm phiền con, con muốn trẫm xử lý việc này thế nào?”
Đây chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng Hữu Ninh đế không tiện nói không truy cứu.
Thẩm Hi Hòa không phải người rộng lượng, nhưng cũng biết không đáng làm lớn chuyện, cho dù có muốn ra tay
với Tiêu Trường Khanh đi nữa thì một việc nhỏ nhặt thế này cũng không đủ lôi hắn ngã ngựa, nàng bèn nói: “Tín


vương điện hạ cũng chưa làm gì tổn thương đến Chiêu Ninh cả, có điều Chiêu Ninh từng nghe về phong thái của
Tín vương phi quá cố, chẳng hay Chiêu Ninh có gì giống với Tín vương phi?”
Hữu Ninh đế và Thẩm Hi Hòa cùng nhìn Tiêu Trường Khanh, lần này hắn không nhìn Thẩm Hi Hòa nữa mà chỉ
thấp giọng nói: “Quận chúa không biết sao, một khi nhớ mong một người quá sâu đậm thì rất dễ làm ra cử chỉ điên
rồ, nhìn hai người chẳng có gì tương tự cũng thấy bọn họ giống hệt nhau.”
Thẩm Hi Hòa không phản bác mà chỉ khẽ vuốt cằm: “Tín vương điện hạ tình sâu nghĩa nặng, việc này xem như cho
qua. Có điều hình như điện hạ tương tư thành bệnh, Chiêu Ninh khuyên điện hạ nên tu thân dưỡng tính, chọn góc
khuất nẻo vắng người mà ở, để tránh xảy ra chuyện hôm nay lần nữa. Nếu còn có lần sau, ngộ nhỡ Chiêu Ninh vô
tình bất kính hoặc khiển điện hạ bị thương trong lúc hoảng loạn, mong bệ hạ làm chứng, Chiêu Ninh làm vậy cũng
là tự vệ mà thôi.”
Loại chuyện này có một lần là quá đủ, không thể có lần thứ hai.
Hữu Ninh đế cười: “Trẫm sẽ làm chứng cho con, nếu Tín vương tái phạm thì con cứ thẳng tay tự vệ, trẫm tuyệt đối
không trách móc gì.”
Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng làm lễ: “Đa tạ bệ hạ.”
Hữu Ninh đế trách mắng Tiêu Trường Khanh vài câu cho có lệ rồi bắt Tiêu Trường Khanh xin lỗi Thẩm Hi Hòa,
việc này xem như xong. Từ đầu chí cuối, Tiêu Hoa Ung không nói một câu, chỉ lặng lẽ đi theo Thẩm Hi Hòa rời
khỏi đó. Vì cần lên đường gấp nên sau khi ra khỏi cửa, hai người bàn tách ra.
Trong hai ngày kế tiếp của cuộc hành trình, Tiêu Hoa Ung vẫn đến dùng bữa sáng với Thẩm Hi Hòa mỗi ngày như
cũ, hết thảy không có gì thay đổi, hắn vẫn là hắn lúc trước, thường xuyên trêu chọc nàng, thái độ cũng không có gì
khác lạ. Tiêu Hoa Ung không hề đề cập đến chuyện của Tiêu Trường Khanh, khác hẳn với dự đoán của Thẩm Hi
Hòa.
Hai ngày sau, đoàn người đến được hành cùng Lân Du. Nơi ở của Thẩm Hi Hòa là một tiểu viện nằm kế bên chỗ
của Tiêu Hoa Ung, diện tích rất nhỏ, chỉ có ba gian phòng, Thẩm Hi Hòa cũng là nữ lang duy nhất được ở một
mình một viện.
Diện tích của hành cùng Lân Du có lớn đến mấy thì cũng không đủ chỗ để mỗi người được ở riêng một viện được,
các đại thần và nội quyến đều phải ở ghép cùng người khác, đến cả An Lăng công chúa và Bình Lăng công chúa
cũng phải ở chung.
Dù vậy, ai nấy đều hớn hở tươi cười, vì nhiệt độ nơi đây mát mẻ mà không quá lạnh, các nữ lang có thể tụ tập đá
cầu, nhảy dây, chơi trốn tìm thỏa thích mà không sợ mồ hôi đầm đìa, các đại thần cũng thấy đầu óc minh mẫn hơn
kha khá.
“Sao điện hạ không hỏi ta về chuyện hôm ấy?” Thấy Tiêu Hoa Ung đã giải quyết xong chính vụ, đang đứng dậy
vươn vai, Thẩm Hi Hòa bèn hỏi.
“Chuyện hôm nào cơ?” Tiêu Hoa Ung cười nhẹ.
“Điện hạ biết rồi còn vờ.” Thẩm Hi Hòa vạch trần.


“Không, ta không có quyền hỏi.” Tiêu Hoa Ung sửa lại, “Tuy ta và nàng có hôn ước, ta có thể giúp nàng giải quyết
chuyện phiền lòng, nhưng lại không thể xen vào chuyện riêng của nàng. Rõ ràng nàng và lão Ngũ không có tư tình
với nhau, đã vậy ta không có tư cách gì chất vấn nàng cả.”
Tiêu Hoa Ung hi vọng hôn ước giữa mình và nàng, cũng như cuộc hôn nhân của hai người sau này, sẽ không trở
thành trói buộc của nàng.
Dù rất muốn biết nhưng hắn tôn trọng nàng.
Dáng vẻ nghiêm trang, lời lẽ rộng lượng, khéo hiểu lòng người, nhưng chẳng hiểu sao Thẩm Hi Hòa lại cảm nhận
được sự ấm ức và nhẫn nhịn của hắn, hay là nàng lấy bụng ta suy bụng người?
Nhìn vào cặp mắt dịu dàng, tràn đầy khoan dung của Tiêu Hoa Ung, Thẩm Hi Hòa cảm thấy mình nghi ngờ hắn
lấy lùi làm tiến là có phần quá đáng.
“Tiêu Trường Thái đã trốn thoát khỏi Kinh đô một cách thuận lợi rồi.” Sở dĩ hôm nay Thẩm Hi Hòa nhắc đến
chuyện này là do Mạc Viễn và Mặc Ngọc đã quay lại. Hai người bọn họ đã đuổi theo Tiêu Trường Thái suốt một
chặng đường dài dọc theo con sông, mấy lần phục kích, nhưng Tiêu Trường Thái đã bố trí ổn thỏa đường lui từ
trước nên không thành công.
“Ừ.” Tiêu Hoa Ung đáp, lần này hắn đã mắc lừa Tiêu Trường Khanh, tuy rằng cá nhân hắn không quá coi trọng
thắng bại nhưng cũng thấy mất mặt với Thẩm Hi Hòa.
“Điện hạ đừng để bụng.” Thẩm Hi Hòa cảm nhận được tâm trạng buồn bực của Tiêu Hoa Ung, bèn an ủi hắn, “Dù
có là ai cũng sẽ bị Tín vương lừa cả thôi, vì hắn biết được một con đường bí mật có thể chạy khỏi Kinh đô…”
“U U cũng biết.” Tiêu Hoa Ung nói.


“Ừ, ta biết, mà còn biết từ lâu, thế nên mới phái Mạc Viễn và Mặc Ngọc quay về phục kích, ngặt nỗi Tiêu Trường Thái quá gian xảo.
Hẳn là hắn ta sợ Tín vương còn chiêu trò gì khác nên không hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Tín vương mà tìm cho mình một con
đường khác.” Trí tuệ và thủ đoạn của Tiêu Trường Thái không kém chút nào, bằng không hắn ta đã không thể gây ra lắm sóng gió
đến
vậy.
“Tiếc là vẫn để hắn ta trốn thoát.”
Có điều lực lượng Tiêu Trường Thái cũng chịu tổn thất nặng nề trong chuyến hồi Kinh lần này, chỉ để đưa Diệp Văn Đường đi. “Vốn
dĩ hắn ta cũng chẳng cần bọn họ.” Tiêu Hoa Ung cười nhạo, đây là thủ đoạn thường dùng của Tiêu Trường Thái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.