Hôm ấy, Dư Tang Ninh tìm người đẩy Dư lão phu nhân xuống hồ, sau đó lại dùng Tích Thủy Quan Âm đầu độc người nọ để diệt khẩu, còn nàng t3a thì nhảy xuống nước cứu người, trở thành ân nhân của Dư lão phu nhân, nhờ vậy mà được Dư lão phu nhân thiên vị. Một lần khác, trong t1iệc sinh nhật Thái hậu, vì muốn trở nên nổi bật mà nàng ta đầu độc Dư Tang Tử, khiến mặt mày Dư Tang Tử nổi đầy mẩn đỏ, sau đó hiến kế để Dư Ta9ng Tử che mặt khiêu vũ. Nàng ta còn cải biên điệu múa, làm nhạc công cung đình không thể phối hợp, giúp nàng ta có cơ hội lên sân khấu đêm nhạc3 cho Dư Tang Tử. Kể từ đó, tỷ muội hai người được xưng tụng là Dư thị song xu*. (*) Hai mỹ nhân nhà họ Dư. Sau lần ấy, Dư Tang 8Tử cũng thật tình xem Dư Tang Ninh như tỷ muội, không còn gay gắt với nàng ta như trước. Dư Tang Ninh thích đóng giả ân nhân trước mặt mục tiêu mà mình coi trọng, vờ tốt bụng giúp đỡ để giành được thiện cảm của đối phương, trong khi người ta không hề biết rằng mình gặp nạn là do nàng ta mà ra. Nếu Thái hậu không nhắc đến chuyện được Dư Tang Ninh tặng túi thơm và Thẩm Hi Hòa không biết sự thật đằng sau hai hành động của Dư Tang Ninh trong quá khứ, nàng sẽ không hoài nghi nàng ta vô căn cứ như thế. Dù thực tế có thể là nàng cả nghĩ, nhưng Thẩm Hi Hòa thấy vẫn phải nhắc nhở Tiêu Hoa Ung một tiếng, biết đâu Dư Tang Ninh lại làm thế thật. Nàng ta đã bén mùi ngon ngọt từ những lần trước, chỉ e khó mà dừng tay được, càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn. Trong lòng Tiêu Hoa Ung, Thái hậu có địa vị đặc biệt, Thẩm Hi Hòa không muốn Tiêu Hoa Ung phải hối hận vì nhất thời sơ sẩy. “Cảm ơn nàng, U U.” Tiêu Hoa Ung nắm tay Thẩm Hi Hòa, “Ta là đàn ông, dù hàng ngày vẫn đến thỉnh an nhưng hoàng tổ mẫu luôn tốt khoe xấu che, ta lại không tiện cài người trong cung của hoàng tổ mẫu kẻo ảnh hưởng tình bà cháu, khó tránh khỏi có chỗ sơ hở.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Sau này ta sẽ chú ý đến Thái hậu hơn, không để kẻ nào ra tay hại bà.” Hắn xem người thân của nàng như người thân của mình thì nàng cũng sẽ như thế. Thẩm Hi Hòa cho rằng điều đáng quý nhất giữa phu thê là thông cảm, bao dung cho nhau, thẳng thắn với nhau, bảo vệ người thân và những người quan trọng khác của đối phương. “U U ở lại dùng bữa tối nhé, Thập nhị đệ tặng ta một con hươu, ta bảo Cửu Chương làm vài món mới mẻ đổi gió.” Tiêu Hoa Ung mời.
Gần đây, Hữu Ninh đế bắt đầu dẫn theo tùy tùng đi săn trong khu rừng cạnh hành cung, đương nhiên lần nào cũng dẫn theo các hoàng tử, nhưng chẳng lần nào cho Tiêu Hoa Ung đi cùng, đã thế càng ngày càng giao nhiều chính vụ cho Tiêu Hoa Ung xử lý, làm người ta không dám xem thường địa vị của hắn. Một khi đế vương đã muốn đề cao ai thì có trăm nghìn cách. Thịt hươu mềm mại tươi ngon, Thẩm Hi Hòa rất thích ăn. Hành cung mát mẻ nên dù có ăn thịt nướng thì nàng vẫn thấy ngon miệng. Dùng bữa tối xong, Thiên Viên cũng vừa điều tra xong xuôi vụ Thái hậu mất ngủ mấy ngày trước. “Bẩm điện hạ, từ ngày Mười hai đến ngày Mười lăm, tẩm điện của Thái hậu không có gì bất thường.” Thiên Viên bẩm báo. “Không có gì bất thường ư?” Tiêu Hoa Ung ngoái nhìn Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa đăm chiêu trong chốc lát: “Đồ trang trí trong phòng Thái hậu có gì khác lạ không?” “Đồ trang trí ấy ạ?” Thiên Viên ngẫm nghĩ, “Mỗi ngày mỗi khác.” Tẩm điện của Thái hậu và phi tần luôn bày biện ít hoa cỏ, được thay đổi hàng ngày. Ngày nào bày hoa gì hoàn toàn không có quy luật, nội thị sẽ tự quyết định, trừ khi hôm ấy chủ tử có dặn dò gì khác. “Từ ngày Mười hai đến ngày Mười lăm, tẩm điện của Thái hậu bày hoa gì?” Thẩm Hi Hòa hỏi kỹ. Thẩm Hi Hòa cũng hiểu ít nhiều về mặt này. Có lẽ vì nàng sắp thành hôn với Thái tử nên các nội thị trong hành cùng hầu hạ nàng rất cẩn thận, không khác với các công chúa là mấy, ngày nào cũng có nội thị mang hoa cỏ đến cho nàng chọn để trang trí trong phòng. Đây là một công việc béo bở, hầu như chủ tử nào chọn hoa xong cũng thưởng tiền, đôi bên cùng vui. Thiên Viên mở sổ ghi chép ra: “Bẩm quận chúa, ban ngày là mẫu đơn, đêm đến là nguyệt quý.” Người già thường thích những loài hoa rực rỡ, Thái hậu thích nhất là mẫu đơn và thược dược. “Nguyệt quý à? Chỉ có ba ngày đó là dùng hoa nguyệt quý thôi sao?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi. Thiên Viên xem lại lần nữa và gật đầu: “Vâng, chỉ có mấy ngày đó thôi ạ.” “Nguyệt quý có gì không ổn à?” Tiêu Hoa Ung hỏi, hắn từng trồng nguyệt quý, biết loài hoa này không có độc. “Điện hạ không biết đấy thôi, nguyệt quý trồng ngoài sân thì không sao.” Thẩm Hi Hòa nói, “Nhưng nếu đặt trong phòng, ban đêm đóng kín cửa hoặc cửa sổ mở quá hẹp, không đủ thông gió thì hương hoa nguyệt quý sẽ khiến người ta ngủ không ngon.” Chẳng mấy người biết điều đó, vì có bày nguyệt quý trong phòng thì người ta cũng sẽ mở cửa sổ ra, nhưng Thái hậu đã lớn tuổi, hành cùng vào đêm lại hơi lạnh nên cửa sổ tẩm điện sẽ khép hờ, do đó hương nguyệt quý không tan đi được. Ánh mắt Tiêu Hoa Ung tối lại: “Đi điều tra ngay, ta muốn xem thử có bao nhiêu kẻ đã nhúng chàm.” Muốn làm được chuyện này thì phải mua chuộc không ít người, đầu tiên là người đưa hoa, kế tiếp là người cắm hoa, cuối cùng là người đóng cửa sổ, có khi còn nhiều hơn nữa. “Điện hạ, đây là hành cung.” Thẩm Hi Hòa nhắc nhở. Hành cung không phải là hành cung, thỉnh thoảng mới có người đến ở. Khi đến đây nghỉ mát, bọn họ cũng chỉ
mang theo một hai người hầu tâm phúc, chứ không thể kéo theo bầu đoàn người hầu kẻ hạ được, bị kẻ địch tìm được sơ hở cũng là chuyện thường, không đáng phải tức giận. “Nàng về nghỉ ngơi đi, có tin tức gì ta sẽ báo nàng sau.” Tiêu Hoa Ung đưa Thẩm Hi Hòa về tiểu viện. Thẩm Hi Hòa lại không lạc quan, Dư Tang Ninh vốn tính cẩn thận, giỏi xem xét thời thế, trong buổi tiệc sinh nhật của Diệp Vãn Đường, sau khi phát hiện Thẩm Hi Hòa không phải người dễ trêu vào, nàng ta lập tức cụp đuôi. Lần này, Dư Tang Ninh dám mạo hiểm hơn là đã lên kế hoạch chu đáo, hơn nữa đã qua một thời gian, chỉ e không còn dấu vết gì. Quả nhiên, hôm sau Tiêu Hoa Ung đem đến tin tức đúng hệt như nàng đã dự đoán: “Nàng ta thật to gan.” “Cũng chưa chắc là nàng ta mà.” Bọn họ không có chứng cứ, tuy rằng Dư Tang Ninh là kẻ khả nghi nhất. “Muốn làm hoàng tử phi à?” Tiêu Hoa Ung cười gằn, “Ta đã kể hết những điểm đáng ngờ trong chuyện này cho hoàng tổ mẫu rồi.” Không có chứng cứ cũng chẳng sao, lời Tiêu Hoa Ung nói đã đủ khiến Thái hậu tin tưởng rồi. Dư Tang Ninh tính toán đủ đường nhưng lại không lường được Thái hậu lại tin tưởng Tiêu Hoa Ung đến thế.
Quả nhiên, từ đó về sau, Thái hậu không còn triệu kiến tỷ muội Dư Tang Ninh nữa, cũng rất hiếm khi triệu kiến các quý nữ khác. Có lẽ Dư Tang Ninh sốt ruột, không đến hai ngày sau, khắp hành cùng đồn rằng Thái hậu muốn tử hôn Dư gia nữ lang với hoàng tử, Dư gia sắp có một vị hoàng tử phi. Thẩm Hi Hòa không biết Dư Tang Ninh làm được điều đó bằng cách nào, chỉ biết số người nịnh hót Bình Diệu hầu ngày càng nhiều. “Quận chúa, việc này… là do Dư Nhị nương tử giật dây ư?” Bích Ngọc cảm thấy hình như làm vậy cũng chẳng đem lại lợi ích gì cho Dư Tang Ninh.
“Là nàng ta đấy.” Thẩm Hi Hòa khẳng định, “Lại còn không dùng đến thể lực của Bình Diệu hầu phủ nữa cơ. Cho dù Thái hậu và bệ hạ có điều tra thì cũng chẳng thể động đến nàng ta hay thậm chí là Dư gia. Bình Diệu hầu nắm giữ binh mã của hai phủ, địa vị cực kỳ quan trọng, tin đồn đã ầm ĩ thế kia mà người khởi xướng lại không phải Dự gia thì chỉ e bệ hạ không thể không ban cho Dư gia một vị hoàng tử phi rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]