Chương trước
Chương sau
Mãi đến khi sắc trời hửng sáng, Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung mới lên đường, không ngờ lại gặp phải Cố Thanh
Xu và Dư Tang Ninh t3ại cổng hành cung. Hai người bọn họ được nha hoàn dịu, khập khà khập khiễng dắt díu
nhau.
Thấy hai người bọn họ không 1phải người về hành cùng tìm người đi đón mà gắng gượng tự đi về, Thẩm Hi Hòa
hơi ngạc nhiên.
Thẩm Hi Hòa liếc nhìn bọn9 họ chốc lát rồi báo xe ngựa đi thẳng vào trong. Về đến tiểu viện, nàng dùng bữa sáng
qua loa, rửa mặt rồi ngả lưng ngủ bù. Ha3i người Cố Thanh Xu và Dư Tang Ninh thì không được may mắn như
vậy, bọn họ vốn chân yếu tay mềm, sau ba bốn canh giờ đi đường,8 lòng bàn chân đã phồng rộp, phải gọi thái y
đến đâm thủng bọng nước và bôi thuốc.
Dư Tang Ninh còn cắn răng chịu đựng được, nhưng Cố Thanh Xu đã nước mắt ngắn dài. Đến lúc bôi thuốc, cảm
giác đau nhói khiến nàng ta không nhịn được bật khóc rưng rức. Xong xuôi, Dư Tang Ninh được người hầu của Dư
gia đón về. Tiêu Trường Khanh bận vào chầu, vừa về thì nghe được chuyện này, bèn đích thân đi thăm.
“Tỷ phu, Chiêu Ninh quận chúa thật là khinh người quá đáng!” Tủi thân, đau đớn, mỏi mệt, sợ hãi, đủ thứ cảm xúc
đan xen trong lòng Cố Thanh Xu. Vừa thấy Tiêu Trường Khanh, mọi cảm xúc của nàng ta như bùng nổ, không tài
nào kìm nén nỗi oán hận trong lòng.
Tiêu Trường Khanh nhíu mày: “Chẳng phải muội và Dư Nhị nương tử đi dâng hương cầu phúc tại ngôi chùa trong
thị trấn à, sao lại chật vật thế này? Mà chuyện này liên quan gì đến Chiêu Ninh quận chúa?”
“Chiêu Ninh quận chúa cũng đến thị trấn chơi. Không biết nàng ta và A Ninh có ân oán gì mà cố tình phá hoại xe
ngựa của muội trên đường về để dọa A Ninh, làm bọn muội suýt nữa rơi xuống vách núi..” Cố Thanh Xu kể lại đầu
đuối.
Đến bây giờ, nàng ta vẫn không biết rốt cuộc Dự Tang Ninh và Thẩm Hi Hòa có khúc mắc gì, nhưng đó là chuyện
giữa hai người họ, Thẩm Hi Hòa dựa vào đầu mà bắt nàng ta chịu vạ lây.
Tiêu Trường Khanh nhìn Cố Thanh Xu khóc sướt mướt hồi lâu cũng không lên tiếng.
Hắn không an ủi, cũng chẳng dỗ dành.
Cố Thanh Xu ngước nhìn Tiêu Trường Khanh, cặp mắt đen láy của hắn vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh như thường. Tim
nàng ta như thắt lại, hô hấp trì trệ, nước mắt tuôn rơi không ngừng được.
Đợi đến khi Cố Thanh Xu sụt sùi nín khóc, Tiêu Trường Khanh mới nói: “Dư Nhị nương tử bụng dạ khó lường,
không nên qua lại, ngay từ đầu ta đã báo muội tránh xa nàng ta rồi, nhưng muội chẳng dễ gì có được người tâm sự,
nên ta mới không can thiệp. Thanh Thanh đi rồi, ta và muội không còn gì ràng buộc, ta cũng không tiện răn dạy
muội.
Chiêu Ninh quận chúa lòng dạ chẳng kém nam nhi, chắc chắn sẽ không so đo chuyện nhỏ nhặt. Nhất định là Dư
Nhị nương tử đã làm chuyện gì khiển Chiêu Ninh quận chúa không thể tha thứ nên mới trừng phạt. Muội bị liên
lụy hẳn là do âm thầm giúp đỡ Dư Nhị nương tử, vô tình phạm tội mà không biết.”
Cố Thanh Xu tròn mắt nhìn Tiêu Trường Khanh trân trối, nước mắt vẫn còn rưng rưng.
Không ngờ Tiêu Trường Khanh lại bênh nữ lang khác!
Bao năm qua, Tiêu Trường Khanh luôn bênh vực người nhà bất chấp lý lẽ, cực kỳ bao che khuyết điểm. Trừ a tỷ ra,
không ai có thể phá vỡ tác phong làm việc của hắn, vậy mà giờ hắn lại thiên vị Thẩm Hi Hòa!
Lời lẽ của Tiêu Trường Khanh ẩn chứa vẻ tán thưởng và lý giải dành cho Thẩm Hi Hòa, điều đó khiến Cố Thanh Xu
nhất thời khó chấp nhận được, cũng chẳng hiểu vì sao: “Tỷ phu, nàng ta hại muội ra nông nỗi này mà huynh không
đòi lại công bằng cho muội sao?”
“Đòi lại công bằng ư?” Tiêu Trường Khanh cười nhạo, “Muội có biết nàng ấy là ai không?”
Cố Thanh Xu mấp máy môi nhưng không lên tiếng, giận dỗi cắn môi.
“Trường Lăng và Dương Lăng ngáng chân nàng ấy, làm ầm lên đòi bệ hạ phân xử, rốt cuộc đều bị bệ hạ bắt phải
xin lỗi” Tiêu Trường Khanh lạnh nhạt nói, “Muội cho rằng ta có quyền lực lớn hơn bệ hạ, hay là nghĩ mình cao quý
hơn cả công chúa hả?”
Lời lẽ sắc bén, đi thẳng vào vấn đề, làm Cố Thanh Xu lúng túng. Nàng ta siết chặt nắm đấm, cúi đầu làm thinh.
Tiêu Trường Khanh khẽ lắc đầu: “Tốt nhất là muội hãy quên chuyện hôm nay đi. Đừng có mà trêu vào Chiêu Ninh
quận chúa, bằng không ta cũng không bảo vệ được muội đầu”
Nói đoạn, Tiêu Trường Khanh đứng dậy bỏ đi.
Cố Thanh Xu và Cố Thanh Chi chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, chứ nếu là cùng một mẹ, có lẽ Tiêu Trường Khanh
sẽ yêu thương Cố Thanh Xu hơn một chút, đã vậy mặt mày hai người lại chẳng giống nhau là mấy, thành thử hắn
cũng không có cảm giác tha thiết muốn bảo vệ nàng ta.
Năm ấy, Tiêu Trường Khanh không cứu được người mình muốn cứu, đau khổ mất đi tình yêu của đời mình. Hắn


chỉ cứu được mỗi Cố Thanh Xu, nhưng nàng ta không thể níu kéo Cố Thanh Chi ở lại với cõi đời này. Hắn muốn
đưa Cố Thanh Xu đi xa, rời khỏi Kinh đô nhiễu nhương hỗn loạn, nguy hiểm trùng trùng này, xem như thay thế tử
quá cố trọn tình trọn nghĩa với Cổ gia.
Thế nhưng ý trời trêu ngươi, Cố Thanh Xu lại quay về bên hẳn.
Tiêu Trường Khanh sẵn sàng che chở nàng ta ít nhiều trong khả năng của mình, nhưng nếu nàng ta ỷ vào đó mà
làm cần thì đừng trách hắn vô tình.
Tiêu Trường Khanh rời khỏi trạch viên của Cố Thanh Xu, sau đó phải người điều tra xem Dư Tang Ninh đã làm gì.
Đã có người báo quan phủ về cái chết của Mộc tiểu lang quân. Sau khi điều tra, quan phủ kết luận nguyên nhân cái
chết là uống thuốc độc tự sát. Tiêu Trường Khanh nhanh chóng biết chuyện, còn xem cả hồ sơ vụ án. Hắn cho rằng
việc Mộc tiểu lang quân uống thuốc độc tự sát không có gì đáng ngờ, nhưng vào thời điểm xảy ra án mạng, Dư
Tang Ninh và Cố Thanh Xu cũng có mặt tại thị trấn, quá mức trùng hợp.
Tiêu Trường Khanh gọi gã ảnh vệ có nhiệm vụ bảo vệ Cố Thanh Xu đến, lúc ấy mới biết Dư Tang Ninh đã làm gì.
“Điều tra kỹ hơn về Dư Nhị nương tử”
Thẩm Hi Hòa thích ở một mình, hoàn toàn không phải người hiệp nghĩa, cũng không thích lo chuyện bao đồng.
Nếu chỉ vì chuyện này, nàng sẽ không ra tay với Dự Tang Ninh, cùng lắm là tránh xa nàng ta mà thôi.
Thẩm Hi Hòa không biết Tiêu Trường Khanh bắt đầu điều tra, nàng ngủ một giấc thật ngon, vừa ngủ dậy đã thấy
Tiêu Hoa Ung đang ngồi trong phòng, chỉ cách một tấm bình phong. Thẩm Hi Hòa lờ mờ thấy được hắn đang ngồi
trên trường kỷ, một tay cầm chung trà, tay kia lật sách.
Ai không rõ sự tình mà nhìn cảnh này khéo còn tưởng hai người họ là phu thê!
Tâm trạng khoan khoái sau khi ngủ dậy của Thẩm Hi Hòa lập tức bay biến, nàng chậm rãi ngồi dậy, Trân Châu và
Bích Ngọc nghe được tiếng động, vội vàng vào trong hầu hạ. Tiêu Hoa Ung cũng nghe thấy nhưng không ngoái
đầu lại mà vẫn tiếp tục đọc sách, có lẽ là cố gắng duy trì phong độ quân tử.
“Điện hạ không biết kiêng dè thế này, ngộ nhỡ người ta biết được, điện hạ có biết hậu quả sẽ thế nào không?” Thay
y phục xong xuôi, Thẩm Hi Hòa bước ra ngoài, chất vấn Tiêu Hoa Ung.


Tiêu Hoa Ung khép sách lại, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt đong đầyýcười: “Chuyện này chỉ có ta và UU biết, người của UU
luôn kín miệng như bưng, làm sao người ngoài biết được”
Bằng không hắn cũng chẳng dám trắng trợn thể này. Tuy rằng Tiêu Hoa Ung không sợ bị người khác phê phán nhưng lại không muốn
có người phi báng Thẩm Hi Hòa.
“Bịt tai trộm chuông.” Thầm Hi Hòa lạnh lùng thốt lên, “Điện hạ biết rõ làm vậy sẽ bị ta khiển trách mà vẫn khăng khăng làm theoý
mình sao?”


Tiêu Hoa Ung đưa tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hi Hòa, suy tư chốc lát rồi mim cười: “Đương nhiên là đểUUnhanh
chóng thích nghi với cuộc sống hôn. nhân sau này của hai ta”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.