Quả thật, Tiêu Hoa Ung đang được Tiêu Giác Tung tốn như thượng khách, chiêu đãi hết sức chu đáo. Tiêu Giác Tung chỉ lớn hơn Hữu Ninh đế 1có mấy tuổi mà trông già hơn hẳn, tóc mai điểm bạc, thân hình gầy gò, trong khi Hữu Ninh đế là Hoàng đế, một ngày trăm công nghìn việc,0 bận rộn hơn ông ta nhiều. Nguyên nhân là do Tiêu Giác Tung lâm bệnh nặng, chẳng còn sống được bao lâu. Chính vì lý do này nên 1ông ta mới nghe theo Tiêu Hoa Ung, chấp nhận trở thành thanh đao trong tay hắn, giúp hắn xoay ngược thế cờ. Ông ta không còn ba2o nhiêu thời gian, đây sẽ là cơ hội cuối cùng có thể cho Hữu Ninh đế một đòn trí mạng trước lúc lâm chung. Đồng thời, Tiêu Hoa Ung hứa 6hẹn nếu sau này đăng cơ thì sẽ cho phép ông ta được chôn cất trong hoàng lăng, được con cháu Tiêu thị thờ phụng. Lá rụng về cội9, đối với Tiêu Giác Tung mà nói, không còn lý do nào thuyết phục hơn thế. “Khụ khụ khụ..” Tiêu Giác Tung ho sù sụ, trên khăn tay lốm đốm vết máu. Ông ta cất giọng yếu ớt, “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” “Nếu ta không đồng ý, liệu bá phụ có chịu không?” Tiêu Hoa Ung bình tĩnh hỏi ngược lại. Tiêu Giác Tung ho một hồi lâu rồi mới cười khẽ, tiếng cười khàn đục mà nghe rợn tóc gáy: “Đương nhiên là… không chịu rồi.” “Đã vậy, ta đâu còn lựa chọn nào khác, đúng không?” Tiêu Hoa Ung mỉm cười. “Nếu ngươi muốn… thì sẽ có thôi” Tiêu Giác Tung nhìn Tiêu Hoa Ung bằng cặp mắt ngầu đục, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Đến gã đệ đệ đang ngồi trên ngai vàng của ông ta còn bị đứa cháu này khống chế, nếu Tiêu Hoa Ung muốn trốn khỏi tay ông ta thì chẳng thiếu gì cách. “Cần gì phải thể?” Tiêu Hoa Ung nói ngọt xớt, “Ta và bá phụ cả đời chỉ có một lần hợp tác này đây, hà tất đến cuối lại nảy sinh bất hòa? Bá phụ cứ làm theo kế hoạch của mình, chất nhi sẽ có cách tự bảo vệ mình” “Ngươi rất giống phụ thân mình.” Tiêu Giác Tung khen ngợi, không khỏi nghĩ đến người ca ca cùng tuổi với mình. Thuở nhỏ sống trong cung, Tiên để đối xử với huynh đệ bọn họ khác biệt một trời một vực. Ông ta có thể khi dễ Khiêm vương ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào, nhưng Khiêm vương vốn lắm mưu nhiều kế, luôn tránh được cạm bẫy của ông ta, sau đó lợi dụng tất cả những ai có thể lợi dụng được để phản công. Khiêm vương không hề sợ sẽ bị ông ta trả đũa nặng nề hơn, từ đầu chí cuối không thỏa hiệp, không khom lưng uốn gối, vừa kiêu ngạo vừa tự tin. Thật ra, Tiêu Giác Tung rất ghét Khiêm vương, khi nghe tin Khiêm vương bị đày đến Tây Bắc còn thấy hả hê khôn kể. Khi ấy ông ta hãy còn ngây ngô khờ dại, chứ nếu là vài năm sau, ông ta tuyệt đối không để mẹ con bọn họ có thể trốn đến Tây Bắc. Tiêu Hoa Ung không đáp. Hắn không muốn tìm hiểu về người phụ thân chưa từng gặp mặt của mình từ miệng người khác, hắn đã tự xây dựng hình tượng phụ thân trong lòng mình. Thấy Tiêu Hoa Ung không hỏi gì, Tiêu Giác Tung càng coi trọng hắn hơn. Bậc vương giả không được để mình dễ dàng bị người khác khơi gợi dục vọng, không thể chỉ biết nghe theo người ta, mà trái lại phải khống chế được người khác. Một ngày kể từ khi có tin đồn Thái tử điện hạ bị Tiêu Giác Tung bắt cóc, đã có một tai nạn xảy ra, nhiều thửa ruộng chưa thu hoạch của nông dân lân cận hành cung bị phóng hỏa, khiến cho bách tính oán than dậy đất. Thành quả một năm lao động vất vả của bọn họ nay đã tan tành mây khói, hi vọng của cả một năm bỗng chốc lại tàn. Bọn họ phẫn nộ báo quan, quan phủ còn chưa kịp xử lý thì đã có kẻ phao tin muốn biết thủ phạm phóng hỏa ruộng lúa mạch là ai, ngày mai cứ đến bờ sông Bán Hà là rõ. Cùng lúc đó, có người gửi một tấm thiệp mời đến hành cùng cho Tiêu Trường Doanh, Tiêu Trường Doanh xem xong thì biến sắc, vội vàng trình lên Hữu Ninh đế. Nét chữ trên thiệp không phải ai xa lạ mà chính là Tiêu Giác Tung. Tiêu Giác Tung hẹn Hữu Ninh đế gặp nhau tại sông Bán Hà, nếu Hữu Ninh đế không đến thì sẽ ném Tiêu Hoa Ung xuống sông. Tin tức này không cách nào giấu được, vì vậy Hữu Ninh đế buộc phải đích thân đến chỗ hẹn, kéo Tiêu Hoa Ung có bề gì thì Thái hậu sẽ không để yên. Hữu Ninh đế dứt khoát thông báo đến toàn thể quan viên, ai nấy thi nhau khuyên can, hi vọng Hữu Ninh đế đừng đặt mình vào chỗ nguy hiểm nhưng chỉ uổng công. Được tin, Thẩm Hi Hòa đến tìm Hữu Ninh đế, mong được đi cùng. Không rõ Tiêu Giác Tung có âm mưu gì mà không bắt buộc Hữu Ninh đế phải đi một mình, cũng không hạn chế số người tháp tùng. Bởi vậy, Thẩm Hi Hòa vừa đề nghị, Hữu Ninh đế đã đồng ý ngay.
Mục đích đã đạt được, Thẩm Hi Hòa bèn đi tìm Thái hậu, vừa lúc Thái hậu cũng đang trên đường đến đây. Thẩm Hi Hòa đỡ Thái hậu đi đến một ngôi đình hóng mát gần đó: “Thái hậu, Chiêu Ninh sẽ hộ tống bệ hạ đến chỗ hẹn, Thái hậu cứ ở lại hành cùng đợi chúng con quay về là được” “Con chế ta là nằm xương già vướng víu tay chân chứ gì” Thái hậu nhất quyết muốn đi, không muốn nghe thuyết phục. “Thái hậu, dạo này đương lúc tiết trời nắng gắt, nếu Thái hậu cùng đi với chúng con, thế nào điện hạ cũng sẽ lo lắng cho sức khỏe của Thái hậu, e rằng sẽ phân tâm” Thẩm Hi Hòa ôn tồn thuyết phục, “Điện hạ thường nói Thái hậu là người thân thiết nhất của mình, chắc chắn sẽ không nỡ để Thái hậu vất vả, mà Thái hậu cũng không muốn điện hạ phải tự trách, đúng không ạ?“. Thái hậu nhìn Thẩm Hi Hòa: “Con đã nói hết nước hết cái thế này rồi mà ta còn đòi đi cùng thì lại thành có lỗi” Tuy lo cho Tiêu Hoa Ung nhưng Thái hậu biết mình có đi cũng chẳng giúp được gì, ngược lại còn thành gánh nặng trong trường hợp hai phe xảy ra giao chiến, đành nắm tay Thẩm Hi Hòa mà rằng: “Chiêu Ninh, con nhất định phải đưa Thất Lang bình an trở về nhé” Dù biết Tiêu Hoa Ung đủ sức tự bảo vệ mình, nhưng hiển nhiên là Thái hậu không rõ vai trò của hắn trong vở kịch này nên mới lo lắng đến vậy. “Thái hậu yên tâm, nhất định Chiêu Ninh và Thái tử điện hạ sẽ bình an trở về” Thẩm Hi Hòa trịnh trọng hứa với Thái hậu. Trấn an Thái hậu xong xuôi, Thẩm Hi Hòa đưa Thái hậu về cung rồi mới quay lại tiểu viện của mình. Nàng chuẩn bị một số thứ cần dùng, phân phó bọn Bích Ngọc ở lại bảo vệ Thái hậu cho tốt, phần mình thì chỉ dẫn theo Trân Châu và Mặc Ngọc. Chuyện các thửa ruộng lúa mạch xung quanh hành cùng bị đốt được ém nhẹm, trong hành cùng chẳng ai hay biết gì. Quan viên địa phương biết Thái tử đang mất tích, Hữu Ninh đế lại vừa mới bị ám sát, trong hành cùng ai nấy im như thóc, lúc nước sôi lửa bỏng thế này không thích hợp bẩm báo. Vả lại, ruộng lúa bị đốt cũng không phải việc gì đặc biệt nghiêm trọng, bọn họ tính đợi đến khi nào phá được vụ án này hẵng bẩm báo về hành cùng, tiện bề lấy công chuộc tội. Thời gian gặp mặt do Tiêu Giác Tung quyết định, ông ta hẹn Hữu Ninh đế vào buổi sáng, sớm hơn một canh giờ so với hẹn bách tính. Khi gửi lời nhắn cho bách tính, ông ta đã nói rõ nếu đến sớm sẽ không được đền bù dù chỉ một xu, phải đến đúng giờ hẹn mới được bồi thường. Liên quan đến chuyện tiền bạc, dân làng tự giác thúc nhau, chỉ sợ có người không làm đúng quy định, hại cả làng mất tiền bồi thường.
Sông Bán Hà cách hành cùng không xa,đổ vào Hoàng Hà,mặt sông rất rộng,nước sông đục ngầu chảy xiết. Tại điểm hẹn mà Tiêu Giác Tung đã chọn có một cây cầu treo ọp ẹp,bên kia bờ là một thị trấn nhỏ dưới chân núi,bình thường ít giao du với bên ngoài.Cây cầu treo này không có ai trông nom,lâu ngày không được tu sửa nên đã xuống cấp khá nhiều,không ngừng đong đưa trên mặt sông,khiến người ta thấy mà sợ. Hữu Ninh đế để binh sĩ mai phục trong những lùm cây gần đó, vài người tùy tùng lên cầu treo,tổng cộng chưa đến mười người. chỉ dẫn theo huynh đệ Tiêu Trường Khanh và Thầm Hi Hòa cùng với Bọn họ vừa mới đứng vững thì một toán người chợt xuất hiệnởđầu cầu bên kia,Tiêu Giác Tụng được thuộc hạ vây quanh,dẫn theo Tiêu Hoa Ung đang bị trói chặt.Trải qua hai mươi năm không gặp,Tiêu Giác Tung và Hữu Ninh đế nhìn nhau chằm chằm,ánh mắt sắc bén.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]