Ban ngày, Thẩm Hi Hòa hoàn toàn tự do, vì Tiêu Hoa Ung không thể làm ầm ĩ được. Ngoài việc bắt nàng bán thuốc cho hắn ra, không còn v1iệc gì khiến Thẩm Hi Hòa khó chịu. Dù sao một ngày chỉ có hai lần, Thẩm Hi Hòa nhẫn nhịn. Nàng cứ tưởng sau chuyện đêm qua, 0hôm nay hắn sẽ tiếp tục giận dỗi, không ngờ tâm trạng hắn lại rất tốt. Tiêu Hoa Ung uống thuốc xong, dường như đoán được Thẩ1m Hi Hòa đang nghĩ gì, hắn bèn nhân lúc không có ai mà nói với nàng bằng khẩu hình môi, nhấn nhá từng chữ một: “Phu thê nào có giận 2hờn được lâu?” Thẩm Hi Hòa đang lau miệng cho Tiêu Hoa Ung, thấy vậy bèn nhấn mạnh một cái, làm Tiêu Hoa Ung đau méo cả mặt,6 không dám hó hé gì nữa. Thẩm Hi Hòa hài lòng mỉm cười, đứng dậy rời đi. Mỗi ngày, nàng chỉ tập trung trông nom Tiêu9 Hoa Ung, không hề làm gì khác, đến cả tìm hiểu tin tức cũng không. Trong lúc đó, Hữu Ninh đế dồn hết toàn lực truy bắt Tiêu Giác Tung, muốn xem thử thực lực của Tiêu Giác Tung đến đâu, còn lấy cớ tìm thuốc giải cho Tiêu Hoa Ung để huy động nhân lực. Không có ai thấy không ổn cá, Tiêu Hoa Ung còn đang nằm liệt giường ra đó, nào ai dám can ngăn Hữu Ninh đế. Tiếc thay, Tiêu Giác Tung biến mất chẳng chút tăm hơi, tựa như biết độn thổ vậy. Hữu Ninh đế truy tìm nửa tháng mà chẳng có dấu vết gì, càng thêm kiêng dè thế lực của Tiêu Giác Tung hơn trước. Tiêu Giác Tung đã biệt tích hai mươi năm nay, ai biết được lực lượng của ông ta có quy mô thể nào. Sau nửa tháng truy lùng, Hữu Ninh đế biết cứ tiếp tục thế này cũng chẳng có kết quả gì nên đành bỏ cuộc, có điều Tiêu Hoa Ung vẫn chưa được giải độc, thành thử ngoài mặt Hữu Ninh đế vẫn phải cho người tiếp tục tìm kiếm Tiêu Giác Tung. Tuy nhiên, Hữu Ninh đế không ra lệnh hồi cung mà vẫn làm theo đúng dự định ban đầu là ở lại hành cùng đến tháng Chín. Tưởng chừng như hành cũng đã sóng êm gió lặng như trước, nhưng thật ra ai cũng dè dặt thận trọng từng bước, không còn yên vui tự tại như lúc mới đến. Đến cả các quý nữ cũng khép kín hơn rất nhiều, chỉ ở trong viện của mình ngắm hoa, thêu thùa, pha trà hoặc vẽ tranh, dù có tụ tập một chỗ cũng không dám ồn ào huyên náo như trước. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy hành cung, làm mọi người cảm thấy hết sức ngột ngạt. “Sao bệ hạ không cho hội cung nhỉ?” Màn đêm dần buông, Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung nhỏ giọng chuyện trò. Theo lý thuyết, xảy ra chuyện thế này thì Hữu Ninh đế phải sợ xui rủi mới phải. Hành cũng bị thích khách tập kích, một đám thi thể được đưa về, tất cả những điều đó khiến ai nấy nơm nớm lo sợ, Hữu Ninh đế không phải không biết. “Ai biết được bệ hạ nghĩ gì cơ chứ?” Tiêu Hoa Ung nghiêm trang nói. Thẩm Hi Hòa nguýt hắn, ai không biết bộ mặt thật của hắn may ra còn tin, nhưng giờ đừng nói là nàng, đến Tiêu Trường Khanh và Tiêu Trường Doanh mà nghe hắn nói thể chắc cũng bĩu môi không tin cho mà xem: “Điện hạ có tin lời mình vừa nói không?” Tiêu Hoa Ung cười ngây ngô, mong rằng có thể lấp liếm cho qua, nhưng thấy Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn mình, hắn đành chịu thua: “Thái hậu không muốn hồi cung vì ta vẫn chưa hồi phục.” Thái hậu không muốn hồi cung là vì Tiêu Hoa Ung còn đang “bệnh nặng không nên bôn ba đường xa. Một khi Thái hậu và Thái tử đều ở lại hành cung, trừ phi Kinh đô phát sinh việc gì khẩn cấp khiến Hữu Ninh đế không thể không về, không thì Hữu Ninh đế có rồng rắn hồi cung, bỏ lại Thái hậu và Thái tử ở đây không? Đương nhiên là không thể rồi, giờ đã bắt đầu có tin đồn Thái tử không phải con ruột Hữu Ninh đến giờ mà bỏ Tiêu Hoa Ung lại đây thì lời đồn sẽ càng khó khống chế hơn. Thẩm Hi Hòa gật đầu, Thái hậu vốn thương yêu Thái tử hết mực, có nghĩ thế cũng là phải lẽ. Thẩm Hi Hòa tuy thông minh nhưng cũng quên mất một điều mấu chốt, đó là Tiêu Hoa Ung không nói cho Thái hậu biết chuyện mình bắt tay với Tiêu Giác Tung. Trong trường hợp không biết Tiêu Hoa Ung chính là người đứng đằng sau mọi chuyện, lại vừa gặp phải bão táp mưa sa, lẽ ra Thái hậu phải lo lắng về độ an toàn của hành cùng mới phải. Thẩm Hi Hòa cứ tưởng Thái hậu biết hết những gì Tiêu Hoa Ung làm nên mới không để ý điểm khác thường trong việc Thái hậu khăng khăng ở lại hành công. Đương nhiên Tiêu Hoa Ung không nói với nàng, vì việc này là do hắn thúc đẩy. Hắn muốn ở lại hành cung, muốn được ngủ cùng phòng với nàng hàng ngày, muốn nàng bận rộn vì hắn cả ngày. Cảm giác này tuyệt diệu đến nỗi khiến hắn đắm chìm trong đó. “Gần đây cứ như có người âm thầm trợ giúp vậy, đang có tin đồn điện hạ không phải con ruột bệ hạ” Thẩm Hi Hòa nói. Việc này dĩ nhiên cũng là do Tiêu Hoa Ung làm để Hữu Ninh đế thêm quyết tâm ở lại, ngoài ra còn có mục đích
khác: “Một khi hạt giống hoài nghi đã gieo xuống thì thể nào cũng sẽ có người muốn thăm dò, chi bằng để bọn họ nhìn rõ thái độ của bệ hạ, cũng bớt được chút phiền phức” Quả nhiên là do Tiêu Hoa Ung làm, Thẩm Hi Hòa không hỏi thêm gì nữa. Thấy nàng im lặng, Tiêu Hoa Ung nói: “Hoàng tổ mẫu và bệ hạ định tổ chức vài việc vui mừng để xua tan những xui rủi gần đây.” “Việc vui gì?” Suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Hi Hòa là sinh nhật Thái hậu, nhưng cũng phải đến cuối tháng sau cơ mà. “Hoàng tổ mẫu và bệ hạ quyết định tứ hôn cho đích trưởng nữ của Bình Diệu hầu với Nhị ca” Tiêu Hoa Ung tiết lộ. Sau khi Dư Tang Ninh tung tin đồn Bình Diệu hầu phủ sắp có một vị hoàng tử phi, cuối cùng Hữu Ninh đế cũng muốn trao vinh quang cho Bình Diệu hầu phủ. Dù sao thì trong vụ việc vừa rồi, Bình Diệu hầu có biểu hiện xuất sắc trong công cuộc dẹp loạn tại hành cùng cũng như truy tìm Tiêu Giác Tung, đáng được ban thưởng. “Sao lại là Chiêu vương điện hạ..” Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên, nàng không có ý xem thường Chiêu vương, nhưng dù gì Tiêu Trường Mân cũng đã có trưởng tử, để một quý nữ của danh gia vọng tộc gả cho hắn kể cũng tội nghiệp. Nàng cứ nghĩ người được chọn sẽ là huynh đệ Tín vương, một người chưa con cái, người kia chưa thành hôn. “Vốn định tứ hôn với Tiểu Cửu” Tiêu Hoa Ung giải thích, “Có điều nàng ta và Lật Dương huyện chủ lại dính dáng đến việc vạch trần ám vệ của bệ hạ, thành ra trong lòng bệ hạ có chút khúc mắc, thế là đổi thành lão Nhị.” Ngày hôm ấy, Tiêu Hoa Ung muốn tìm nhân chứng thì buộc phải tìm từ các nữ quyền mới không bị người ta nghi ngờ. Nếu hắn chọn một quan viên nào đó, đổi phương chưa chắc sẽ nói ra, dẫu có tìm một người không có đầu óc thì cũng chẳng có gì đảm bảo người này không kể cho người nhà trước lúc thi thể được đưa về, và thể nào cũng bị khuyên ngăn. Tiêu Hoa Ung chỉ có thể chọn nữ quyến, vì bọn họ không nhanh nhạy với tin tức. Trong lúc biến cố phát sinh, phụ huynh của bọn họ bận xử lý công việc, chỉ muốn theo sát Hoàng thượng để có gì còn góp sức, không rảnh để ý đến nữ quyến nhà mình. Bọn họ không gặp được phụ huynh thì làm sao tiết lộ chuyện ám vệ được. Đến khi được Hoàng thượng triệu kiến, hai người bọn họ lại không dám nói dối vì sợ người kia cung khai, bản thân lại không rõ tình hình chính trị hiện tại, đành có sao nói vậy. Đúng như Thẩm Hi Hòa nghĩ, Tiêu Hoa Ung không cố tình nhằm vào ai, vì những nữ lang đó không đáng cho hắn để mắt. Hắn chỉ dặn thuộc hạ tìm hai nữ lang đi chung với nhau, không có ai khác đồng hành, vừa khéo lại trúng Dư Tang Tử và Cố Thanh Xu mà thôi. Vì một câu nói mà Dư Tang Tử đã bỏ lỡ một mối duyên tốt.
“Nàng ta sẽ không thể có được hỗn sự này”Thẩm Hi Hòa không có ấn tượng gì về Dư Tang Tử. Dư Tang Ninh dày công tính kế bấy lâu chính là vì ngôi vị hoàng tử phi này,đối tượng là Chiêu vương chứ không phải Liệt vương thì càng đúngýnàng ta hơn. Nếu là Liệt vương,nàng ta khó mà thay mận đổi đào được,vì thân phận nàng ta không đủ cao quý,nhưng nếu là Chiêu vương thì khả năng thành công sẽ cao hơn. “Chậc,nếu biết trước là cần có việc vui thế này thì ta đã lùi thời gian tiến hành kế hoạch lại một chút”Vừa hay chuẩn bị tổ chức hôn lễ của bọn họ luôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]