Theo dõi ư?” Thẩm Hi Hòa nhướng mày. Nàng đổi chỗ với người của Tiêu Hoa Ung rất kín đáo. Người này đã đi theo nàng từ1 lúc mới rời Kinh, đến trạm dịch thì lên thuyền cùng người trong cung, còn nàng đợi đến chiều mới lẻn vào xe ngựa của một nhó0m quan viên cũng dừng chân tại dịch trạm để rời khỏi đó. Nhóm quan viên đi ngang qua dịch trạm hết sức đúng lúc này c1ũng do Tiêu Hoa Ung sắp xếp. Bọn họ thật sự có việc nên mới đi ngang qua đây, sau này có bị điều tra thì Thẩm Hi Hòa cũng khô2ng việc gì phải sợ. Sau khi rời khỏi trạm dịch, Mặc Ngọc vẫn luôn đồng hành cùng Thẩm Hi Hòa, nàng ta xác định lúc xuống xe t6hì xung quanh không có ai. Nhưng không lâu sau đó, bọn họ lại bị bám đuôi, chứng tỏ màn tung hỏa mù của nàng và Tiêu 9Hoa Ung không lừa được đối phương, hoặc là đối phương đã đoán trước bọn họ sẽ làm vậy nên mới đợi ở trạm dịch từ bình minh đến hoàng hôn. Trừ khi đối phương nắm chắc đường đi nước bước của bọn họ, bằng không chẳng ai lại bình chân như vại đợi suốt một ngày, canh đúng lúc nàng vừa rời trạm dịch liền bám theo ngay, ấy là nàng đã che mặt cẩn thận. Đến bây giờ, đối phương chỉ theo dõi chứ không ra tay, có thể kết luận chí ít thì người này không phải kẻ địch. “Em có biết đối phương có bao nhiêu người không?” Thẩm Hi Hòa hỏi. “Cách quá xa nên nô tỳ chi đoán là có một người chứ cũng không chắc.” Mặc Ngọc nói. Thẩm Hi Hòa cầm chung trà lên, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt sâu thẳm: “Du hắn ra mặt đi.” Nàng nhấp một ngụm trà rồi đặt chung trà xuống mặt bàn, phát ra âm thanh trầm thấp, khóe môi cong cong. Một đêm say giấc nồng, sáng sớm hôm sau, Thẩm Hi Hòa và Mặc Ngọc hối hả lên đường, vượt qua sông Vị. Lộ trình của bọn họ rất dài, mà lại không thể đến muộn hơn đội ngũ đi thuyền quá lâu được. Đi chừng nửa canh giờ, Thẩm Hi Hòa ghìm cương cho ngựa dừng lại và liếc Mặc Ngọc, Mặc Ngọc bình tĩnh nhìn lại nàng với vẻ khẳng định. Thẩm Hi Hòa mở bọc hành lý lấy ra một lá bùa bình an, loại thường dùng để treo trên cành cây, đưa cho Mặc Ngọc. Mặc Ngọc bắt lấy rồi đạp lên yên ngựa lấy đà tung người lên không, treo lá bùa trên một cành cây cao chót vót. Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn rồi vung roi cho ngựa đi tiếp. Mặc Ngọc nhảy xuống con ngựa của mình, giục ngựa đuổi theo Thẩm Hi Hòa.
Hai người mới đi chưa đầy một phút, một người cưỡi ngựa chạy tới nơi, ngừng lại dưới tán cây. Hắn ngửa đầu nhìn lá bùa lủng lẳng đầu cành, thoáng do dự trong chốc lát rồi nhảy lên bắt lấy, thân mình nhẹ nhàng như chim én. Hắn săm soi lá bùa hồi lâu, thấy đây chỉ là một lá bùa bình thường, không phát hiện được gì đáng ngờ, bèn treo lá bùa lại chỗ cũ rồi cưỡi ngựa đuổi theo chủ tớ Thẩm Hi Hòa. Đến giờ Ngọ, Thẩm Hi Hòa đang định dùng ít điểm tâm lót dạ thì nghe Mặc Ngọc bẩm báo: “Trân Châu đưa tin thuyền của bọn họ bị tập kích.” Thẩm Hi Hòa cụp mắt, sắc mặt điềm tĩnh: “Có thương vong không?” “Người của bệ hạ thiệt hại hơn phân nửa.” Mặc Ngọc đáp. Thẩm Hi Hòa nhướng mày: “Cớ sao lại thế?” Người được Hữu Ninh đế chọn không phải hạng chỉ biết chút võ vẽ bề ngoài, hơn nữa bọn họ đi thuyền, dù kẻ địch có trà trộn lên thuyền thì nhân số cũng không thể nhiều được, sao có thể dễ dàng tiêu diệt hơn phân nửa cơ chứ? “Điện hạ có gửi một lá thư đây ạ.” Mặc Ngọc không giải đáp thắc mắc của Thẩm Hi Hòa mà đưa cho nàng một lá thư. Thẩm Hi Hòa mở ra xem, đầu tiên là thấy một sợi tóc đập vào mắt, đây là thói quen của Tiêu Hoa Ung khi gửi thư cho nàng. Sợi tóc còn được ngâm hương liệu điều chế từ kỳ nam và lá bạch quả, người bình thường không ngửi thấy, cả Tiêu Hoa Ung cũng thế, chỉ có Thẩm Hi Hòa nhận ra được mùi hương đặc biệt này. Hai loại hương liệu trên đều có nét đặc sắc riêng, khi hòa quyện với nhau sẽ tạo thành một mùi hương kỳ lạ, Thẩm Hi Hòa không thích nhưng cũng không đến mức chán ghét, có điều Tiêu Hoa Ung lại thích, nói rằng kỳ nam và lá bạch quả hòa quyện thì cũng như mùi hương của hai người họ quấn quýt bên nhau. Thẩm Hi Hòa không chịu được những suy nghĩ hường phấn của Tiêu Hoa Ung nhưng lại không ngăn được, đành để mặc hắn thích làm gì thì làm. Hiện tại, Tiêu Hoa Ung chỉ dùng nước tắm được pha loại hương liệu này, cứ dăm ba hôm lại đòi Thẩm Hi Hòa điều chế thêm. Thẩm Hi Hòa cẩn thận nhặt sợi tóc vừa bị rơi xuống mặt bàn lên, cho vào trong túi tiền đeo bên hông, cũng là nơi nàng cất phần tóc được bện lại với nhau của hai người, sau đó mới đọc thư. Thì ra Tiêu Hoa Ung đã phát hiện được dấu vết mai phục của đám người do Tiêu Trường Thái phái đến từ trước, không chỉ thế, Tiêu Trường Thái còn hợp tác với kẻ khác để bắt cóc Thẩm Hi Hòa. Tiêu Trường Thái cho người trà trộn lên thuyền, tuy rằng không bao nhiêu người nhưng còn một nhóm khác mai phục trên một cù lao nhỏ giữa sông, đợi thuyền đi ngang qua thì tranh thủ đêm khuya đuổi theo, nội ứng ngoại hợp công kích. Rõ ràng Tiêu Trường Thái quyết giết Thẩm Hi Hòa bằng được. Tiêu Hoa Ung phái người mai phục xung quanh cù lao, đợi cho bọn chúng lao lên thuyền thì bám theo rồi giết cả hai phe, trừ người của Thẩm Hi Hòa ra, làm cho tình hình cực kỳ hỗn loạn. Kết quả là người của Hữu Ninh đế còn chưa kịp ra tay với Thẩm Hi Hòa đã tổn thất hơn phân nửa, người của Tiêu Trường Thái bị tiêu diệt hoàn toàn. Tiêu Hoa Ung không nói con số thương vong bên mình là bao nhiêu nhưng hẳn là cũng có.
Nói chính sự xong, Tiêu Hoa Ung dành hẳn một trang để viết những lời mùi mẫn, cuối thư mới chêm thêm một câu rằng Bộ Sơ Lâm không sao, làm như viết đến đó mới nhớ ra. Đọc đến dòng cuối cùng, không hiểu sao Thẩm Hi Hòa lại bật cười. “Tiêu Trường Thái cũng có chút bản lĩnh đấy, không ngờ hắn ta lại tìm được người dám cấu kết với hắn mưu sát Thái tử phi.” Thẩm Hi Hòa nghĩ đến các vị hoàng tử. Đối phương muốn giết nàng ngay lúc này là muốn Hữu Ninh đế thành kẻ gánh tội thay đây mà. Chẳng mấy người cả gan ngang nhiên gài bẫy Hoàng thượng như thế. Có điều, Hữu Ninh đế bắt đầu hoài nghi Tiêu Hoa Ung thì có lẽ các hoàng tử khác cũng vậy. Không cần biết có thật là Tiêu Hoa Ung đang che giấu thực lực hay không, mục tiêu hàng đầu của đối phương là lật đổ ghế Thái tử của hắn, mà cách tốt nhất chính là khiến Hoàng thượng và Thái tử nảy sinh hiềm khích. Kẻ làm chuyện này ắt muốn ngồi vào ngai báu. Trừ Thập nhị hoàng tử Yến vương Tiêu Trường Canh ra, ai cũng khả nghi. Xét phong cách hành động của Tiêu Trường Khanh, hẳn hắn sẽ không thèm hợp tác với Tiêu Trường Thái, mà thái độ của hắn cũng đại diện cho thái độ của Tiêu Trường Doanh. Còn lại chỉ có Nhị hoàng tử Chiêu vương Tiêu Trường Mân và Bát hoàng tử Cảnh vương Tiêu Trường Ngạn là đáng ngờ nhất, hơn nữa cũng không thể loại trừ ttth với Lý Yến Yến đứng sau lưng được. Trong ba người này, Tiêu Trường Mân và Lý Yến Yến có khả năng làm ra chuyện này, còn Cảnh vương… Thẩm Hi Hòa cảm thấy có điểm chẳng lành. Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi quay sang hỏi Mặc Ngọc: “Chúng ta đến khách điếm được nửa canh giờ chưa?” Mặc Ngọc gật đầu.
Thẩm Hi Hòa xếp thư lại,mở cửa đi ra ngoài.Nàng chầm chậm đi trên hành lang,ngang qua từng gian phòng một,cuối cùng đứng lại trước cửa gian phòng xa nhất,nằm đối diện hơi chếch với phòng nàng,đôi bên cách nhau một tòa nhà cao.Nàng liếc mắt ra hiệu cho Mặc Ngọc. Thẩm Hi Hòa nghiêng người né tránh,Mặc Ngọc lao tới vung cước đạp tung cửa phòng,rút kiếm xông vào.Trong phòng có một người đội nón có mạng che,thấy Mặc Ngọc xông vào vội ra Lá bùa bình an kia được Thẩm Hi Hòa bội Thập lý hương,được điều chế từ một loại hoa có hương thơm rất dai,hương này cực khó phai,cách xa mười dặm vẫn lần theo được. , bunda ứng phó. Mạng che mặt của đối phương bị Mặc Ngọc xốc lên,hóa ra là Tiêu Trường Doanh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]