Chương trước
Chương sau
Ta biết rồi.” Thẩm Hi Hòa gật đầu đáp.
Tiêu Trường Doanh đi theo nàng suốt cả chặng đường, trên đường thì cách nàng một qu1ãng, khi nàng dừng lại
khách điếm nghỉ chân thì thế nào cũng trọ cùng một khách điểm với nàng, thậm chí còn cùng một tầng, theo d0õi
nàng rất chặt chẽ.
Nhưng đến giờ Tiêu Trường Doanh vẫn không tập hợp với Tiêu Trường Phong hay tiết lộ tin tức của nàn1g với
Tiêu Trường Phong, làm Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên. Chẳng phải cả hai người bọn họ đều được lệnh của Hữu
Ninh đế theo dõi nà2ng hay sao?
Bộ Sơ Lâm ngoái đầu nhìn Thẩm Hi Hòa hồi lâu rồi mới cười gian xảo, sung sướng quay đi.
Nàng ta hiểu 6rồi, thì ra Liệt vương điện hạ là kẻ si tình, sẵn sàng hộ tống mỹ nhân nghìn dặm, không chừng là lẻn
ra Kinh đây.
Chậc, s9ức hấp dẫn của tiểu mỹ nhân thật đáng sợ, không ai kháng cự được.
Bộ Sơ Lâm không nghĩ rằng Tiêu Trường Doanh làm vậy là tuân lệnh Hữu Ninh đế theo dõi Thẩm Hi Hòa, bằng
không thì Thẩm Hi Hòa giả đã bại lộ từ lúc ở trên thuyền rồi, Thẩm Hi Hòa cần gì nghĩ cách để Tiêu Trường Phong
biết chuyện?
Thẩm Hi Hòa thường suy xét mọi chuyện từ góc độ lợi ích, đặc biệt là khi nàng đã là thê tử người ta. Một người
phụ nữ vô tình như nàng thì dù có đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ cũng sẽ không cho rằng Liệt
vương điện hạ không ngại lặn lội nghìn dặm xa xôi là vì tẩu tẩu của mình.
Thẩm Hi Hòa nghĩ không ra Tiêu Trường Doanh muốn làm gì, hắn không có ý định khiến nàng bị thương, không
để nàng gặp phải sự cố gì. Người lý trí như Thẩm Hi Hòa sẽ không làm vậy, và nàng cho rằng người khác cũng thế.
Bộ Sơ Lâm cười gợi đòn, Thẩm Hi Hòa nhíu mày nhưng cũng không gặng hỏi. Nàng nghĩ Bộ Sơ Lâm thường hay tỏ
ra vui buồn thất thường, cũng không có gì lạ.
Ngược lại, nàng rất muốn gọi Tiêu Trường Doanh đến hỏi chuyện, cũng chẳng hiểu sao người ghen tuông thành
thói như Tiêu Hoa Ung lại chưa nghĩ cách đuổi Tiêu Trường Doanh đi.
Đương nhiên Thái tử điện hạ sẽ không để Tiêu Trường Doanh đi rồi, hắn muốn nhìn thê tử xát muối vào lòng Tiêu
Trường Doanh mà.
Dù Tiêu Hoa Ung có thể đuổi Tiêu Trường Doanh đi nhưng lại không thể xóa bỏ tình cảm hắn dành cho Thẩm Hi
Hòa, vậy thì để hắn cảm nhận sự tuyệt tình của Thần Hi Hòa vậy, không chừng sẽ buông bỏ thì sao?


Còn niềm vui nào sánh bằng chứng kiến tình địch bị thê tử mình hành hạ?
Thẩm Hi Hòa gõ cửa phòng Tiêu Trường Doanh, Tiêu Trường Doanh tò mò không biết nàng đến làm gì, bèn mở
cửa mời nàng vào phòng.
Vào phòng, Thẩm Hi Hòa không ngồi mà chỉ đứng bên cửa, nói bằng giọng thật khẽ, vừa đủ cho hai người nghe:
“Ta sẽ ra tay với người của bệ hạ và Tốn vương, nếu ngươi muốn hỗ trợ bọn họ thì cứ ra tay, còn nếu không muốn
thì đừng để bọn họ phát hiện.”
Tiềm thức của Thẩm Hi Hòa không muốn đối địch với Tiêu Trường Doanh. Lâu nay không thấy hắn tiết lộ tin tức
của nàng với ai khác, có lẽ cũng không muốn trở mặt với nàng và Tiêu Hoa Ung.
“Cố định ra tay với Tốn vương kiểu gì?” Nghĩ đến phong cách không ra tay thì thôi, đã ra tay là lấy mạng người ta
của Thẩm Hi Hòa, Tiêu Trường Doanh vội hỏi.
Thẩm Hi Hòa không hiểu ý hắn, lạnh nhạt đáp: “Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi.”
Ánh mắt Tiêu Trường Doanh tối lại, thấy Thẩm Hi Hòa toan bỏ đi, hắn vội chắn đường: “Đường huynh võ nghệ
cao cường, lại là người nối dõi duy nhất của nhánh Tốn vương, còn được phụ hoàng dốc lòng đào tạo, nếu hắn có
gì bất trắc thì thế nào phụ hoàng cũng điều tra đến cùng.”
Tiêu Trường Phong có thân phận đặc thù, nếu có sơ suất gì, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Thì ra Tiêu Trường Doanh tưởng nàng định giết Tiêu Trường Phong. Hiểu ý hắn rồi, Thẩm Hi Hòa bèn nói: “Điện
hạ yên tâm, ta và Tốn vương chẳng thù chẳng oán, tuy mỗi người có một lập trường riêng nhưng chưa đến nông
nỗi một mất một còn. Ta sẽ không làm hại hắn.”
Chẳng lẽ trước kia nàng tàn nhẫn lắm ư? Cả Tiêu Hoa Ung lẫn Tiêu Trường Doanh đều cho rằng nàng mà đã ra tay
là sẽ lấy mạng người khác.
Việc gì nàng phải giao tranh với Tiêu Trường Phong? Tiêu Trường Phong chưa từng làm hại nàng, cũng không phải
mối đe dọa lớn lao đối với nàng, sao có thế vô duyên vô cớ lấy mạng người ta được? Nếu chỉ vì lập trường bất đồng
là sát hại người khác, lẽ nào nàng phải giết hết các đại thần ủng hộ Hữu Ninh đế trong triều, không cần biết người
tốt kẻ xấu ra sao?
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa lách qua người Tiêu Trường Doanh, quay về phòng mình.
Tiêu Trường Doanh nhìn theo bóng nàng đi xa dần, nhìn nàng mở cửa phòng rồi đóng lại.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng quyết định sẽ đi khỏi đây. Thẩm Hi Hòa đã đặc biệt thông báo cho hắn thì
hẳn đã giăng bẫy chờ Tiêu Trường Phong đầu ra đấy rồi. Chẳng mấy chốc, Tiêu Trường Phong sẽ chú ý đến nơi
này, nếu bị Tiêu Trường Phong phát hiện mình đang ở đây thì không hay.
Tiêu Trường Doanh không sợ bị Hữu Ninh đế biết chuyện mình lẻn ra khỏi Kinh, nhưng không thể để Hữu Ninh
đế biết hắn rời Kinh là vì Thẩm Hi Hòa. Dù Thẩm Hi Hòa đã là Thái tử phi, nhưng nếu huynh đệ bọn họ vì nàng
mà phát sinh tranh chấp, Hữu Ninh đế sẽ càng quyết tâm muốn giết nàng.
Cũng có thể Hữu Ninh đế sẽ dùng chuyện này để châm ngòi mâu thuẫn giữa hắn và Thái tử điện hạ, khiến hắn
biến thành quân cờ để đối phó với Thái tử. Hắn không muốn gặp phải bất kỳ khả năng nào trong số hai khả năng


trên.
Về phần Thẩm Hi Hòa muốn gài bẫy Tiêu Trường Phong, hắn không hề lo cho nàng mà chỉ lo cho Tiêu Trường
Phong!
Có điều Thẩm Hi Hòa đã nói sẽ không làm hại Tiêu Trường Phong nên Tiêu Trường Doanh cũng yên tâm, thôi thì
cứ bình tĩnh quan sát tình hình vậy.
Thẩm Hi Hòa nhanh chóng được tin Tiêu Trường Doanh đã đi. Nàng tương đối hài lòng với quyết định của Tiêu
Trường Doanh, bởi lẽ nếu hắn muốn nhúng tay vào, muốn đối phó với hắn ắt không thể không dính dáng đến Tiêu
Trường Khanh, sẽ rất phiền phức.
Bộ Sơ Lâm vào khách điếm chưa được bao lâu thì Tiêu Trường Phong đã hay tin. Thuộc hạ của hắn đến khách điếm
nghe ngóng nhưng không tìm hiểu được gì, làm Tiêu Trường Phong đánh bắt tay vào điều tra trên diện rộng. Hắn
trực tiếp tìm hiểu từ chỗ quan phủ, nhanh chóng lấy được danh sách khách trọ hiện trú của khách điểm.
Thẩm Hi Hòa và Tiêu Trường Doanh không đăng ký bằng tên thật nên Tiêu Trường Phong không để ý đến chi tiết
Tiêu Trường Doanh trả phòng. Có điều, hắn vốn hoài nghi Thẩm Hi Hòa từ trước nên quá trình xác minh diễn ra
rất nhanh, chỉ mất một ngày đã biết Thẩm Hi Hòa đang trọ tại đây.
“Hôm nay chúng ta sẽ ra tay.” Thẩm Hi Hòa đứng dậy, nói với Mặc Ngọc.
Mặc Ngọc hiểu ý, tìm cho Thẩm Hi Hòa một bộ y phục cổ bẻ. Chủ tớ hai người dùng bữa sáng rồi rời khỏi khách
sạn, đi thẳng ra ngoại ô. Thoạt đầu Tiêu Trường Phong còn theo kịp, nhưng sau đó chủ tớ Thẩm Hi Hòa mỗi lúc
một đi xa, hắn không dám xem thường nữa, bèn bắn tín hiệu điều một nửa nhân số đến đây, nửa còn lại tiếp tục
trông chừng “Thái tử phi” tại trạm dịch.


Hắn không phải người liều lĩnh,xưa nay làm gì cũng có phương án dự phòng.Hắn chưa ngườiởlại trạm dịch là để đề phòng bất trắc,
ngộ nhỡ hắn mắc bẫy của Thẩm Hi Hòa thì chỉ có thể đợi bọn họ đến cứu.
Nhưng Tiêu Trường Phong không biết rằng trong lúc hắn và đội ngũ của mình đuổi theo Thẩm Hi Hòa rồi bị lạc trong rừng,Tiêu Hoa
Ung đã phải người bắt cóc“Thái tử phi”,làm đám thuộc hạ còn lại của Tiêu Trường Phong nháo nhào đổ xô tìm kiếm.
“Vương gia,có phải chúng ta bị ma đưa lối rồi không?”Bọn họ đã mắc kẹtởđây rất lâu,đã đi ngang qua gốc cây bị đánh dấu này
đến lần thứ ba rồi,ai nấy đều hoảng sợ.


Thẩm Hi Hòa đứng trong một ngôi đình nhỏ nằm trên núi quan sát.Trong mắt nàng,đám người Tiêu Trường Phong chỉ là những
chấm đen nho nhỏ,đang nhốn nháo như kiến bò chảo nóng.Nàng nói:“Thuật kỳ môn độn giáp của Thái tử điện hạ làm người ta phải
thán phục.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.