Tôi nghĩ mình tiêu chắc rồi!
Ở giữa núi rừng hoang vu hẻo lánh, điện thoại không có, ý thức không có, ngay cả Lý Đỗi Đỗi cũng không.
Thân thể tôi chưa hoàn toàn hồi phục, đừng nói là dã thú, ngay cả đi đường còn mệt bở hơi. Cỏ dại nơi đây dường như đều là loại có gai, xung quanh mép lá mọc đầy các gai nhọn li ti, khi đi xuyên qua các bụi rậm khiến chân và tay tôi bị trầy xước không ít.
Đưa mắt nhìn ra bốn phía không phân biệt nổi phương hướng, ngay cả muốn kêu cứu cũng không biết phải kêu về hướng nào.
Tôi tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, bần thần hồi lâu, hiện tại... có phải là lúc nhanh chóng gọi A Tiểu đến cứu mình không?
Tôi lục lọi trên người một lúc thì tìm thấy một quả cầu nhỏ màu đỏ luôn được nhét trong túi quần vải thô...
Bôn ba đã nhiều ngày nó vẫn không bị rơi mất, kể ra cũng có chút thần kì. Nhưng so ra, tôi dường như lại càng thần kì hơn! Rõ ràng trong mấy ngày nay tôi phải đối mặt với biết bao hiểm nguy, bị Lý Đỗi Đỗi uy hiếp, hù dọa, thậm chí còn bị hắn cắn...
Đã có nhiều lúc tôi chưa từng nghĩ sẽ dùng quả cầu này để rời khỏi đây, thậm chí còn chẳng nhớ đến sự tồn tại của nó. Thế nhưng vào thời khắc Lý Đỗi Đỗi không ở bên cạnh, tôi bỗng dưng lại nhớ đến nó.
Tôi bóp chặt quả cầu nhỏ màu đỏ.
Lúc này chỉ cần làm như A Tiểu đã dặn, bóp quả cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tot-dep-cua-toi/2285607/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.