"Đi chỗ nào nghịch?" Đỗ Uy có chút vui sướng, từ khi đến đây mỗi ngày ngoại trừ làm việc và làm việc ra thì so với hoà thượng trong miếu còn buồn chán hơn, tốt xấu gì hắn cũng là lần đầu tới thảo nguyên, đâu thể không thấy gì đã trở về?
Tô Diệp liếc mắt khinh thường, tức giận: "Phòng thí nghiệm!"
"Phòng thí nghiệm có gì hay để nghịch? Lại không thể lên mạng!" Đỗ Uy nhụt chí, cảm thấy Tô Diệp thật là nhàm chán.
"Không muốn đi thì về phòng ngủ, nhưng trước đó phải làm xong báo cáo thí nghiệm!"
"Mỗi người một nửa?" Đỗ Uy cò kè mặc cả, "Nếu không sư tỷ, chị giỏi hơn em có phải nên phụ trách nhiều hơn không?"
Tô Diệp liếc Đỗ Uy một cái, "Mơ mộng hão huyền!"
Nói là nghịch, nhưng thực chất lại bận bịu đến hơn hai giờ chiều mới làm xong, ngay cả cơm trưa, cũng là Đỗ Uy đem từ nhà ăn về phòng thí nghiệm, đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là Tô Diệp không muốn nhìn thấy Tuần Đông Dương.
Tô Diệp rút USB ra, giao cho Đỗ Uy, "Cậu đi đi!"
Tạm thời phòng thí nghiệm không có Internet, nếu muốn gửi mail phải đi đến phòng làm việc của cán bộ trong doanh trại, Tô Diệp sợ nhìn thấy Dương Nghị, liền đẩy Đỗ Uy đi.
"Sau khi làm xong việc, em sẽ về thẳng phòng luôn." Đỗ Uy thu dọn đồ đạc xong, liền nói với Tô Diệp.
"Được, gửi mail xong thì gọi về báo cho chị một tiếng."
"Ừ, chị không về sao?"
"Giờ mà về phòng thì cũng chỉ thui thủi quanh bốn bức tường, không như nơi này sáng sủa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tinh-yeu-cua-nu-bac-si-nhat-ky-lay-chong/135559/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.