Bạch Lam Phi ngồi ngẩn người từ lúc nói chuyện với ba cho đến bước vào phòng bệnh của mẹ cô. Cứ thả hồn đi đâu đó mẹ cô nói chuyện với cô mà không thấy trả lời bà vội vỗ nhẹ vào má cô. Hoàn hồn trở lại nhìn bà cười cười “Mámi gọi con có chi hem“. Bà lắc đầu cười nói “Thả hồn đi đâu đó con gái, hay là đã để ý chàng trai nào rồi“.
Cô nỡ nụ cười cứng ngắc biện minh “Nào có đâu ạ, con gái mámi ai thèm thương đâu, con còn nhỏ mà“. Bà lại chọc cô “Thật không, hết năm kêu tôi lấy chồng cho cô tôi không lấy đâu à nha“. Cô nhăn mặt “Mámi à sao chọc con, con khóc đây“. Bà mỉm cười thôi chọc cô, bà cảm thấy hơi mệt khẽ nói “Mámi muốn ngủ, con ngồi mơ mộng tiếp nhé“. Cô phòng má phụng phịu đứng lên dìu bà tới giường đỡ bà nằm xuống lấy chăn đắp lại, còn mình lại ngồi suy nghĩ tiếp “Anh ta hỏa là đẹp trai thật, nụ cười làm loạn tim, không lẽ mình trúng tiếng sét ái tình sao ta, chắc là cảm nắng thôi, nhìn anh ta chắc không phải dành cho mình đâu” cô lắc lắc đầu cười cười dựa vào ghế sofa ngủ giấc cho quên hết những chuyện xảy ra.
Vũ Phong giải quyết tý công việc thì đi về nhà, bước vô nhà hắn hỏi quản gia “Cô ấy chưa thức à“. Quản gia cung kính “Dạ chưa ông chủ”, hắn lắc lắc cổ phẩy tay cho quản gia lui đi còn mình thì đi thẳng lên phòng.
Mở cửa bước vào thấy Y Thuần còn ngủ hắn đi nhẹ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tinh-nhan/11307/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.