Bước ra khỏi bệnh viện Giai Đồng bắt xe đi thẳng đến trường học, ngồi trên xe cô tự nhận bản thân mình rất cô lập, lạnh lùng và khó hiểu. Cô không thích giải thích dù có nói bao nhiêu cũng vô ít, cô cũng không giận gì họ chỉ là cô hơi khó chịu mà thôi.
Cô cũng không muốn nghĩ bước xuống xe đi lên lớp, thả cặp xuống lấy điện thoại cấm tai phone bật nhạc đeo vô tai, mở cặp lấy sách đông y ngồi xuống xem tiếp, cô cũng chẳng để ý xung quanh làm việc mình cần làm, ngoài đám bạn cô ít tiếp xúc với bạn bè trong lớp nên không có ý tụm năm tụm bảy nói chuyện.
Biết rằng Giai Đồng không giận nhưng Tô Dạ vẫn lo lắng bước ra khỏi xe “Có khi nào cậu ấy không để ý tới tớ nữa không, cũng tại tớ không biết kìm chế“. Y Thuần vừa đi vừa nói “Có thể chứ, bình thường cậu ấy có quan tâm tới xung quanh đâu“.
Cảnh Đình thở dài “Cũng một phần tại tớ“. “Thôi dẹp đi ở đó mà tranh giành lỗi, sao rãnh quá không suy nghỉ để đối phó khuôn mặt của cậu ấy đi” Triệt Vũ tán lên đầu Cảnh Đình nói.
Thiếu Minh cảm thán “Tớ tự nhận tớ rất lạnh lùng, nhưng cậu ấy còn lạnh hơn cả tớ“. Nói nói một hơi cũng bước vào lớp ngồi vào chổ ngồi cứ len lén nhìn Giai Đồng.
Giai Đồng mặc dù biết nhưng vẫn xem như không thấy gì mảy may ngồi đọc sách, Y Thuần thấy vậy khều khều tay cô, cô chau mày nhìn, Y Thuần làm mặt thảm nói “Đồng Đồng cậu hết giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tinh-nhan/11305/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.