Đời này kiếp này Hôm nay bác Lâm cũng rất vui vẻ, ông còn tự tay sắp xếp các món ăn, tất cả đều tươi ngon, đặt gần Trần Văn Cảng có món củ niễng om xì dầu, gà hầm hạt dẻ và thịt hấp củ sen. Bác Lâm kéo ghế cho Trịnh Bỉnh Nghĩa, cười với Trần Văn Cảng từ xa, nếp nhăn dồn lên khóe mắt. Trần Văn Cảng khẽ mỉm cười đáp lại. Trịnh Bỉnh Nghĩa trải khăn ăn ra, Hoắc Mỹ Khiết kéo ghế ngồi xuống, bà vừa vén tóc lên thì có hai thanh niên từ bên ngoài đi vào. Đi trước là Trịnh Mậu Huân, không biết chạy đi đâu mà đúng giờ ăn mới về nhà. Theo sau Trịnh Mậu Huân là một thân hình gầy gò. Trần Văn Cảng sửng sốt, giờ anh mới biết Mục Thanh lại về nước, Trịnh Bảo Thu không nói cho anh biết, cũng không rõ là từ khi nào. Mục Thanh tỏ vẻ thờ ơ, bước vào trong phòng, đi thẳng đến kéo ghế ra, ngồi xuống. Lúc này mới hiểu tại sao Trịnh Bảo Thu lại nói rằng gã trông như một người khác. Đồng tử của gã tối tăm, da mặt căng ra thật chặt, hơi u ám, mắt gã như không thể nhìn thấy bất kỳ người hay vật nào. Lúc trước Mục Thanh bị tấn công, để lại vết sẹo trên má, sau vài năm điều trị thì màu sắc đã nhạt bớt, nhưng vết thương quá sâu nên khó có thể khôi phục lại như ban đầu, vẫn còn nhìn thấy rõ. Giờ đây xem ra tác động tâm lý của sự việc đó với gã quá lớn, thậm chí đến mức muốn buông xuôi. Tuy Trịnh Bỉnh Nghĩa không chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4652067/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.