Lời thầm thì tỉ tê vẫn tiếp tục cho đến tận đêm khuya.
Phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn bàn, hai đôi mắt đang nhìn vào nhau, không muốn rời xa dù chỉ một giây.
Tháng ngày xa cách hơn mười năm, tích tụ quá nhiều lời muốn nói, đã lên men quá độ trong lòng. Hoắc Niệm Sinh nằm nghiêng, đầu tựa vào cánh tay, Trần Văn Cảng đan những ngón tay vào với y: "Vậy là khi chúng ta gặp nhau, anh thực sự không có ấn tượng gì về em sao?"
Hoắc Niệm Sinh nói: "Tôi cảm thấy em có nét gì đó quen quen. Nhưng vì đã từng gặp rồi nên tôi không để tâm lắm." Những lời ngọt ngào cứ thế tuôn ra vô tận: "Chỉ là tôi chợt nhận ra, thì ra em là như thế này, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, giống hệt nửa kia tương lai của tôi."
Trần Văn Cảng mắt đỏ hoe, trừng y: "Anh còn nói, sau đó anh nói gì, anh không muốn ổn định nhỉ? Chỉ muốn chơi thôi mà?"
Hoắc Niệm Sinh vội cúi đầu, hôn lên đốt ngón tay anh: "Chỉ đùa em thôi, đừng để bụng, quá khứ coi như bỏ qua được không?"
"Nhưng em thực sự đồng ý, dù chỉ là tình một đêm, em cũng sẽ chấp nhận. Còn được một lần có anh đã là phép màu đối với em rồi, lúc đó em chẳng muốn nghĩ đến thứ gì khác nữa, được đêm nào thì hay đêm đó, như vậy là em kiếm lời được từ tay ông trời rồi."
"Không được, tôi không đồng ý, em đã ở với tôi rồi, còn muốn chuyển sang ai nữa? Họ Trịnh? Họ Thích? Tôi có phải thằng ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4652030/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.