Trăng sáng trên trời, thuyền lướt nhẹ trên mặt biển, xem như cảm nhận được ý cảnh "lênh đênh theo dòng nước, hết về đông lại về tây" của người xưa.
Trần Văn Cảng cắt bánh gato, cái bánh chỉ to mỗi năm phân, nhỏ nhắn tròn vo, vừa đủ bỏ túi rất đáng yêu, trên phủ đầy trái cây. Vốn cũng không nhất thiết phải mở ra sau nửa đêm, nhưng dù sao thì nó cũng được mang từ bờ theo, có để trong tủ lạnh thì lâu dần cũng sẽ từ từ tan chảy, thế nên ăn càng sớm càng tốt. Cũng may không ai quan tâm đến chi tiết này, Hoắc Niệm Sinh thắp hai ngọn nến hình số. Ánh nến chiếu sáng khuôn mặt với đường nét nhu hòa. Y hỏi Trần Văn Cảng ước điều gì.
Trần Văn Cảng suy nghĩ rất lâu: "Mong thời gian sẽ dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi."
Anh nói điều này với một nụ cười nhẹ nhàng. Thật khó để giải thích, nhưng Hoắc Niệm Sinh thậm chí còn cảm thấy điều này chân thành hơn cả câu "Em thương anh" kia.
Người đẹp dưới trăng tựa ngọc dưới đèn, y ôm Trần Văn Cảng trong lòng, v**t v* tóc anh, khoảnh khắc này quả thực có ý nghĩa dài lâu. Mái tóc dưới tay mềm mại dịu ngoan, người ta thường nói rằng những người tóc mềm như vậy cũng có trái tim nhân hậu. Những con sóng bên dưới thuyền khuấy động bọt trắng xóa, anh cũng mong manh như bọt nước.
Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn người trong vòng tay mình. Trong tất cả những bí mật mà Trần Văn Cảng không chịu nói cho y biết, ít nhất Hoắc Niệm Sinh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4651999/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.