Không ai nói gì mất một lúc.
Hoắc Niệm Sinh liếc sang Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng không nhìn y, chỉ cúi đầu, những ngón tay thon dài loay hoay với lớp vỏ sôcôla. Ngoài vỏ in dòng chữ "Pink Sweetheart", khi xé ra, bên trong là từng viên hình vuông màu trắng, anh cắn một miếng, lớp vỏ sữa giòn bọc bên ngoài lớp sôcôla dâu tây. Trần Văn Cảng lại nhét một viên vào miệng Hoắc Niệm Sinh.
Hoắc Niệm Sinh giữ tay lái, mắt nhìn thẳng về phía trước, mùi vị ngọt ngào thơm mát tan chảy trong miệng.
"Hôm nay em định về đâu?" Y đột nhiên hỏi.
"Đến lúc về nhà thôi." Trần Văn Cảng rối rắm mất một lúc: "Bác Lâm tưởng em định bỏ nhà đi rồi."
"Cũng được."
Tay lái rẽ sang hướng khác, Hoắc Niệm Sinh nhìn Trần Văn Cảng bấm chuông cửa nhà họ Trịnh. Sau đó, Trần Văn Cảng lùi lại hai bước, nhìn đồng hồ, hỏi y có muốn vào nhà ăn cơm cùng mình không. Hoắc Niệm Sinh chẳng hiểu sao lại nghĩ đến câu hỏi của Hoắc Chấn Phi, có chỗ ăn cố định ba bữa một ngày không.
"Em vào đi." Y nói: "Hôm nay nhớ tắm rửa trễ một chút đấy."
"Lái xe chậm thôi." Trần Văn Cảng tươi cười với y.
Khi về đến gần cao ốc Vân Đỉnh thì trời đã tối, cả khu thương mại CBD đèn đuốc sáng trưng, đằng sau dòng ngân hà này là những công ty vẫn đang tăng ca. Căn hộ chìm trong bóng tối, Hoắc Niệm Sinh bật đèn lên, cảm thấy căn nhà quá đỗi trống trải. Với một người như y, cảm giác cô đơn dường như là điều rất khó để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4651992/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.