Sau khi cúp máy, Trần Văn Cảng mới nhận ra đầu gối mình lạnh ngắt. Nhìn xuống thì thấy do tóc của Hoắc Niệm Sinh để lại một vệt nước không đều.
Anh lấy cái khăn trên vai Hoắc Niệm Sinh, phủ lên đầu y lau bừa bãi một lúc: "Xem anh làm gì này." Giọng điệu trách móc thực chất lại như làm nũng.
Hoắc Niệm Sinh ấn cái khăn trên đầu lại, lật người một cái. Ánh mắt dán vào Trần Văn Cảng, rồi y nghiêng đầu sang hôn lên vệt nước đó. Cách một lớp vải ướt đẫm lạnh băng, đôi môi lại nóng bỏng, in hằn lên đầu gối, rồi men theo mặt trong đùi tiến thẳng lên trên.
Hoắc Niệm Sinh tách hai chân anh ra. Tim Trần Văn Cảng đập mạnh từng nhịp, tay ấn trên vai y để tránh né. Anh vừa cười vừa co người lại trên giường, Hoắc Niệm Sinh nhảy bổ lên, bắt được anh, lật lại đè xuống giường. Trần Văn Cảng ôm lấy mặt y, hôn lên lông mày, sống mũi, mí mắt, vui đùa với y. Hoắc Niệm Sinh để mặc anh hôn lung tung không theo quy tắc nào cả.
Hoắc Anh Phi vừa nhìn thấy họ đang âu yếm thì liền nghĩ họ sẽ chơi dã chiến, gã không thể ngờ Hoắc Niệm Sinh lại có một mặt tình cảm thế này.
Giường mềm mại như mây, dịu dàng bao bọc con người lại, như một cái bẫy khiến người ta quên hết mọi thứ, chẳng muốn rời xa.
Vui đùa đủ rồi, Trần Văn Cảng duỗi eo, nằm sấp lên giường, để lộ cổ, muốn được xoa bóp.
Hoắc Niệm Sinh cũng thật sự đưa tay ra xoa bóp cho anh: "Sớm muộn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4651989/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.