Nghe tới nghe lui thì có vẻ như đây là hậu quả của một câu chuyện phong lưu.
Gương mặt đau yếu của Giang Vãn Hà hằn rõ dấu vết cực khổ của năm tháng. Bình thường bà ta đã cau mày quá nhiều, vùng giữa hai lông mày đã hình thành nếp nhăn không thể làm phẳng lại được. Nhưng chắc hẳn hồi đó bà ta cũng rất xinh đẹp, mười mấy năm trước, vô số phụ nữ vây quanh bên cạnh Hoắc Phụng Lai, nhiều không đếm xuể, bà ta là một trong số đó, thậm chí còn sinh được một đứa con cho ông ta.
"Còn những ai biết chuyện này?" Trần Văn Cảng bình tĩnh hỏi: "Bản thân Giang Thái có biết không?"
"Tất nhiên là Hoắc Phụng Lai biết, nhưng tên khốn đó chỉ giỏi nói ngọt, còn khi phải chịu trách nhiệm thì lại là đồ hèn." Giang Vãn Hà đáp: "Hoắc Khải Sơn cũng biết đấy. Tôi bị ép phải chạy đến trước đầu xe ông ta, cho ông ta nhìn con bé, thế mà vệ sĩ suýt nữa ra tay với tôi!"
Nghĩ về quá khứ, trong ánh mắt bà ta còn có thêm cảm xúc căm hận cuộc đời: "Nhưng Hoắc Phụng Lai làm rơi rớt không biết bao nhiêu con cái bên ngoài, lão già Hoắc Khải Sơn đó, rõ ràng đã đón mấy đứa cháu trai về nhà rồi, nhưng vì con tôi sinh ra là con gái nên ông ta thậm chí không thèm nhìn mặt con bé một cái."
Còn về phần con gái, Giang Vãn Hà nói: "Con bé đã lớn rồi, tôi sẽ kể cho nó nghe thân thế của nó."
Trần Văn Cảng nghe ra được ý đồ của bà ta có vẻ khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4651986/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.