Đường núi ở đây không quá dốc, biển chỉ đường rõ ràng, không có tính khiêu chiến là mấy, chỉ mất một thời gian ngắn để lên tới đỉnh như đi dạo.
Chỉ là đường đi có rêu, Trần Văn Cảng lại không đi giày leo núi chuyên dụng nên trượt chân, may là Lý Hồng Quỳnh nhanh tay nhanh mắt kéo được anh.
Trần Văn Cảng cảm ơn. Lý Hồng Quỳnh buông tay ra: "Khách sáo làm gì. Cuối con đường này có một ngôi miếu Nguyệt Lão, muốn đi xem không?"
Ngôi miếu nhỏ tí chỉ bằng lòng bàn tay, có một bức tượng Nguyệt Lão giản dị, được ai đó phủ một mảnh vải đỏ lên trên, không có ai canh miếu cả. Tuy nhiên, theo Lý Hồng Quỳnh nói thì khá linh nghiệm. Người dân địa phương thờ cúng ngôi miếu này trong khoảng một hai trăm năm qua rồi, sau đó Hội Du thuyền mua lại đỉnh núi, xây dựng xong khu nghỉ dưỡng thì vẫn giữ miếu lại, cho đến ngày nay thậm chí còn có hội viên đến đây chỉ để lễ một cái. Cây đại thụ trong sân treo đầy những dải ruy băng đỏ đậm nhạt khác nhau, dấu vết cũ mới cũng khác nhau, gió thổi qua thì kêu xào xạc, xác nhận lời cô nói.
Lý Hồng Quỳnh nhìn những con sóng đỏ kia: "Có muốn vào lễ không?"
Trần Văn Cảng mỉm cười: "Tôi thì không cần. Còn chị?"
Lý Hồng Quỳnh đáp: "Tôi cũng không, hôm qua Đồng Chu đã tới đây đấy. Gia đình nó tin những việc này, hồi nó chào đời, ở nhà còn quyên tặng cả một ngôi miếu dưới danh nghĩa nó. Coi như là mưa dầm thấm đất, từ nhỏ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-thuong-nhat-cua-con-nuoi-nha-giau-song-lai/4651948/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.